Chương 09:
Kể từ khi tôi áp dụng nguyên tắc “ba không” - không xuất hiện, không quan tâm, không coi trọng,
Thì màn kịch "truy thê hỏa táng trường" giữa Thiệu Trầm và Mạnh Vãn Ngu đột nhiên bị gián đoạn.
Tôi không xuất hiện, Thiệu Trầm mất đi lý do dùng tôi để tổn thương Mạnh Vãn Ngu,
Mạnh Vãn Ngu không bị hắn tổn thương nữa, nên cũng dần tỉnh táo hơn.
Hai người họ nhất thời rối loạn, gặp mặt cũng không được, mà không gặp cũng không xong.
Sau đó, cũng không biết Thiệu Trầm đã dùng cách gì, cuối cùng đã đưa Mạnh Vãn Ngu về nhà.
Tôi không khỏi cảm thán, Mạnh Vãn Ngu này chọn công việc thật khéo, vừa có tiền, địa vị lại cao, ít nhất Thiệu Trầm cũng không còn nói cô ấy là người thay thế nữa.
Nhưng con người vốn là loài rất khó thỏa mãn.
Ban đầu, Mạnh Vãn Ngu chỉ mong được ở bên cạnh Thiệu Trầm là đủ,
Nhưng sau đó, cô nhận ra mình không thể cam chịu chìm đắm mãi như vậy. Dù có yêu một người đến đâu, cô cũng không muốn làm người thay thế.
Thế là cô quyết tâm "thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành", kiên quyết đòi rời đi.
Còn Thiệu Trầm thì sao? Hắn vốn không phải loại người giỏi dùng lời lẽ để an ủi ai.
Hơn nữa, giống như tôi và anh trai hắn là Thiệu Viêm đã từng đồng ý với nhau, hắn có chút vấn đề về tâm lý.
Rốt cuộc là loại người nào lại không nhìn rõ trái tim mình?
Là thứ gì đã tẩy não hắn, khiến hắn nghĩ rằng người hắn thích là tôi, chứ không phải Mạnh Vãn Ngu?
Tư tưởng của hắn và những điều Mạnh Vãn Ngu mong muốn giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, hai người cứ thế cãi vã, rồi lại gây gổ.
Thiệu Trầm tức giận buông lời: "Mạnh Vãn Ngu, cô sẽ hối hận."
Ừm... sao tôi lại cảm thấy câu này quen quen?
Lúc này Thiệu Trầm vẫn chưa biết rằng, người hối hận sẽ chính là bản thân hắn.