Lý Cáp ngồi lại trên ghế, Thiên Thiên nhu thuận đi đến phía sau bóp vai cho
hắn, đại phi thì ngoan ngoãn nằm bên chân hắn.
Lý Cáp dù bận vẫn ung dung nhìn Diễm Nhi: “Thay đi.”
Diễm Nhi nghẹn ngào đứng dậy, bắt đầu gỡ từng món đồ trên người ra đến khi chỉ
còn nội khố và yếm thì nàng thoáng ngừng lại, nàng liếc mắt nhìn Lý Cáp, khẽ
cắn môi cuối cùng cũng cởi cái yếm màu hồng sắc ra, hai tay gắt gao che từng
mảnh xuân sắc đang toát ra trước ngực, chỉ có thể thấy đầu vai trơn tuột êm
dịu và tiểu phúc bằng phẳng trắng noãn cùng với điểm rốn khả ái đáng yêu.
Hai tay Diễm Nhi đan nhau trước ngực, chậm rãi ngồi xuống, với tay nhặt lấy
cái yếm màu xanh nhạt của Trữ Bảo Hiên, hơi xoay người hướng cái lưng trắng
noãn về phía Lý Cáp.
Hai bàn tay nhỏ bé bạch ngọc khẽ từ hai bên trái phải cổ xuyên qua, đem cái
yếm buộc lại, rồi duỗi xuống sau eo, cũng buộc chặt bên dưới, nàng chậm rãi
xoay người lại cúi mặt xuống chờ đợi Lý Cáp xử lý.
Trong khi thay yếm tuy Diễm Nhi xoay người lại nhưng đằng sau vẫn mơ hồ thấy
được cảnh xuân sắc, hơn nữa cái lưng trắng noãn không một chút tì vết hài hòa
cùng với vòng eo tinh thế thon gọn, thấy thế hai mắt Lý Cáp đều trợn tròn nhìn
thẳng.
Thời đại kiếp trước của hắn tuy đối với tính dục rất thoáng, trên thông tin
truyền thông thường xuyên có thể nhìn thấy các nử tữ ăn mặc gợi cãm, thậm chí
trong phim cấp ba lúc nào cũng có. Lý Cáp ít nhiều cũng có lúc vô tình nhìn
thấy phụ nữ khỏa thân, hay một vài mỹ nữ chụp hình khỏa thân nghệ thuật trên
một số tạp chí. Nhưng tận mắt nhìn thấy cơ thể mỹ nữ thế này thì đây chỉ là
lần đầu tiên, thế nên thật lòng hắn muốn kêu Diễm Nhi xoay người đối mặt với
hắn mà thay .
Thân thể thiếu nữ mười sáu tuổi hơn hài tử Thiên Thiên bảy tuổi quả thực không
giống a! Cũng tốt hiện tại thân thể hắn còn chưa phát dục hoàn toàn thành
thục, nếu không tám phần mười chắc ăn sẽ nhịn không nhịn được đem Diễm Nhi
ngay tại chỗ này “hành quyết” rồi.
Lý Cáp ngơ ngác nhìn cái yếm xanh nhạt trên người Diễm Nhi, không nói gì, cũng
không làm gì cả. Mà Diễm Nhi vẫn đứng đó, gương mặt đỏ bừng thỉnh thoảng cắn
cắn cánh môi đỏ hồng bên dưới, hai tay khuynh khuynh lại một chỗ trước ngực,
chờ đợi “phán quyết” cuối cùng của Lý Cáp.
Một lúc sau, Thiên Thiên thấy chủ tử tuy ánh mắt nhìn Diễm Nhi nhưng hình như
lại ngẩn người ra, tựa như đang nghĩ điều gì đó, nàng không nhìn được nhẹ
giọng gọi: “chủ tử, chủ tử, chủ tử?....”
“Ân, hả? Sao?” Lý Cáp thân thể hơi run lên, quay đầu ngạc nhiên nhìn Thiên
Thiên hỏi: “Chuyện gì?”
“Chủ tử, Diễm Nhi tỷ tỷ mặc cái yếm này có đẹp không?” Thiên Thiên kinh ngạc
phát hiện, khuôn mặt chủ tử cũng có chút hồng hồng, thực là kì quái à nha!
“Ân, đẹp...” Chỉ là trong nháy mắt, Lý Cáp đã hồi phục lại vẻ mặt bình thản
không gợn sóng thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm, nhặt cái yếm rồi cất đi,
mặc xong quần áo chúng ta sẽ hồi phủ.” Nói xong đứng lên,nhưng Diễm Nhi và
Thiên Thiên không thấy được lúc đứng lên hắn len lén hít một hơi thật sâu.
Còn Đại phi thì kinh ngạc ngơ ngác ngước nhìn chủ nhân của mình, vừa rồi rõ
ràng cảm giác được chủ nhân có vẻ rất khẩn trương....
Diễm Nhi như được đại xá, vội vàng mặc lại quần áo, nhặt lại cái yếm tinh xảo
nằm trên mặt đất. Nàng vẫn không rõ, dựa theo tính cách của tên gia hỏa này
hắn sẽ nhân cơ hội lại trắng trợn làm nhục mình một phen, quét sạch tôn nghiêm
của mình không ngừng nghĩ mới đúng a. Bỏ qua cho mình cũng chỉ kiêu thay một
cái yếm cho hắn xem thôi, thật đúng là bất ngờ. Người này, thật đúng là hỉ nộ
vô thường thật khó có thể đoán đây.
Diễm Nhi nghĩ như vậy, cùng Lý Cáp đi ra Trữ Bảo Hiên, trong tay nàng là bao
quần áo với bảy cái yếm tinh xảo với kiểu dáng và màu sắc khác nhau.
Nhìn Lý Cáp đi phía trước, từ khi ra khỏi Trữ Bảo Hiên vẫn không nói gì. Diễm
Nhi thoáng do dự rồi đi nhanh tới trước thấp giọng gọi: “Chủ Tử.”
“Hả?” Lý Cáp vẫn chậm rãi đi, không quay đầu lại.
“Nô...Nô không muốn đi nhà xí.” Sau khi nói ra những lời này Diễm Nhi bỗng
dưng cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, giống như gỡ bỏ được tảng đá lớn ở trong
lòng.
Lý Cáp cước bộ bỗng dừng lại, nghiêng mặt liếc nhìn Diễm Nhi mỉm cười, chậm
rãi nói:”Chỉ cần ngươi chịu nghe lời ta nói, ngoan ngoãn, làm tốt bổn phận thị
nữ ta tự nhiên cũng sẽ cho ngươi đựơc thoải mái.”
“Tạ ơn chủ tử, nô sau này nhất định sẽ nghe lời” Có được câu trả lời thuyết
phục của Lý Cáp, khối đá đè nặng trong lòng của Diễm Nhi cuối cùng đã được gỡ
xuống.
Nói làm thị nữ thì liền làm thị nữ hay sao, dù sao thân thể mình đều trao cho
hắn không sai biệt lắm rồi, chuyện sau này, sau này tính. Diễm Nhi trong lòng
thầm than.
Bữa trưa Diễm Nhi cùng với Thiên Thiên được ngồi cùng một bàn ăn với Lý Cáp, ở
xã hội lúc bấy giờ, bất luận là thân phận gì đi chăng nữa duy nhất thị nữ là
tuyệt đối không có đãi ngộ như thế.
Cũng bắt đầu từ lúc này, Diễm Nhi chân chính đi vào cuộc sống của Lý Cáp.
Trước đây khi Diễm Nhi còn mang họ Âu Dương thế gia mỗi ngày đều ăn mặc sang
trọng, cá ngon thịt ngon, sơn hào hải vị.. Nhưng ở Lý Phủ những thức ăn này
nhìn giản đơn bình thường nhưng khi ăn lại cảm thấy ngon miệng hơn rất nhiều,
giống như sự chênh lệch giữa bạch y tiên nữ với dong chi tục phấn. Sau khi
trãi qua cuộc sống ở trù phòng Diễm Nhi thế nào cũng không nghĩ ra những món
ăn nhìn như “lù khù vác cái lu chạy” thế này lại được làm từ nơi chướng khí mù
mịt trong phòng bếp kia.
Ăn gần một tháng cơm với rau dưa bây giờ được ăn một bữa cơm ngon miệng như
thế này, Diễm Nhi có cảm giác y như bỗng nhiên từ địa ngục thăng lên tới thiên
đường vậy, ăn đến nỗi muốn đưa đâu lưỡi của mình nuốt mất. Nếu không phải vẫn
còn sợ hãi Lý Cáp và muốn duy trì lễ phép thân phận thị nữ, nàng có khả năng
sẽ dọn sạch sẽ những thứ có trên bàn ăn ngay.
Lý Cáp nhìn Diễm Nhi đang ra sức tàn sát đĩa rau vừa lén nhìn mình, lại nhìn
về phía Thiên Thiên đang từ tốn dùng rau và cơm từng miếng nhỏ và gấp thịt cho
mình hai lần, hắn âm thấm lắc đầu —— Tố chất a tố chất, đây chính là khác biệt
về tốt chất a! Không khỏi nhớ lần đầu tiên gặp Thiên Thiên, nàng cũng đã chịu
đói một thời gian rất dài nhưng khi Lý Cáp cho nàng một cái bánh bao và một ly
sữa đậu nành nàng không chỉ không quên nói “Cảm ơn” mà còn có tư thế ăn uống
rất là nhã nhặn và từ tốn, phải biết rằng khi đó nàng chỉ là một hài tử bảy
tuổi a!
Ai,Diễm Nhi tối đa cũng chỉ là một cái bình hoa biết đấm đá mà thôi, ngoại trừ
thân thể yểu điệu cùng với dung nhan mỷ lệ ra, hình như trên người nàng không
còn gì để bàn nữa.
Chỉ cần thấy nhiêu đó Lý Cáp không khỏi hỏi: “Diễm Nhi, cầm kỳ thi họa, ngươi
biết được gì không?”
Diễm Nhi nhìn chung cũng còn nhớ trước hết phải nuốt hết cơm trong miệng, mới
nói: “Thưa chủ tử, thời gian trước đây khi còn ở nhà, cha từng mời người đến
dạy nô, nhưng nô không muốn học, nên bỏ dở giữa chừng, sau đó lại học võ nên
không còn ***ng đến mấy thứ đó nữa.” Khi nói đến “Cha” sắc mặt của nàng không
ghìm được buồn bã.
“Vậy ngươi cũng biết chứ?” Lý Cáp lại hỏi.
Diễm Nhi gật đầu “Cũng biết một ít.”
Lý Cáp vuốt vuốt cằm, bỗng nhiên nói: “Ngươi đứng lên, đến trước mặt ta.”
Diễm Nhi sững sốt, heo để bát xuống rồi đi đến trước mặt hắn, trong lòng thấp
thõm bất an, không biết chủ tử lại muốn cái gì đây. Mà Thiên Thiên cũng chớp
chớp đôi mắt to, hiếu kỳ quan sát.
Lý Cáp quan sát trên dưới Diễm Nhi một phen, nhíu nhíu mày lại giống như đang
suy nghĩ gì đó.
Hắn cũng không muốn thị nữ của mình chỉ là một bình hoa di động, mặc dù Thiên
Thiên tài năng như thế ngoài trừ võ thuật thì đều có tố chất phát triển thành
một mỹ nữ toàn diện, cũng phải có đặc điểm của riêng mình mới được a.
Diễm Nhi đây, ngoại trù vóc người ngoại hình, vài điểm võ công, thế nhưng nói
đến chuyện võ công ở giang hồ nàng chỉ là hạng tam lưu nữa mùa mà thôi, thực
sự không có gì đặc biệt.
Để nàng đi nấu cơm? Miễn cưỡng ăn được mà thôi, ngay cả đại phi sợ rằng cũng
chịu không nỗi.
Để nàng hầu hạ người khác? Còn phải xem lại, tính tình nàng như thế, có thể
chăm sóc bản thân còn không sai rồi, muốn cho nàng hầu hạ mình, cản bản là
chính mình tìm lấy khổ.
Để nàng chuyên học võ công để làm bảo tiêu hoặc thích khách? Mạch Đông Khoan
có nói: “gân cốt của nàng rất thông thừơng, muốn học hành tài sợ rằng mười năm
cũng không được, hơn nữa tính tình của nàng không được tốt lắm, đến lúc đó có
thể sau lưng khuyến mãi cho một đao cũng không thể nói trước được.
Để nàng cùng Thiên Thiên học cầm kỳ thi họa? Theo tính cách của nàng, phỏng
chừng học chẳng xong đâu, hơn nữa cũng không thông mình bằng Thiên Thiên, lại
được nuông chiều từ bé, bây giờ mới học, muộn rồi muộn rồi.
Rốt cuộc nên để nàng làm cái gì mới tốt đây? Lý Cáp nghĩ đi nghĩ lại, dáng
người thế này, khuôn mặt như thế lẽ nào chỉ là cái bình hoa để mang theo bên
người thôi sao?
Được rồi, dáng người! Hai mắt Lý Cáp sáng ngời, ngồi thẳng lên, vỗ một cái:
“Cứ như vậy đi!”
Diễm Nhi thấy biễu tình và động tác của Lý Cáp, nàng cho rằng hắn muốn chỉnh
nàng nữa, thân thể mềm mại run lên quỳ xuống: “Diễm Nhi sai rồi, xin chủ tử
tha tội...”
Lý Cáp sửng sốt:”Cái gì sai rồi?”
“Diễm Nhi....Diễm Nhi....không nên ăn nhanh như vậy, không nên...Không nên chỉ
chừa chủ tử đĩa rau...Không nên..Ân..” Diễm Nhi bắt đầu vắt hết óc tưởng tựơng
mình vừa rồi trong quá trình ăn đã làm chuyện gì không thích hợp.
Lý Cáp đột nhiên cảm thấy mắc cười: “Ngươi nói cái gì đấy, đứng lên đứng lên
đi, ta có nói ngươi đâu, không cần khẩn trương. Ngươi chỉ cần nghe lời, ta sẽ
không đối với ngươi như vậy.”
“dạ... Tạ ơn chủ tử.” Diễm Nhi hít một hơi thật sâu, ngồi trở lại vị trí.
Lý Cáp nói: “Buổi chiều ta đi Phiêu Hương Lâu tìm một vũ sư về, từ nay về sau
Diễm Nhi sẽ chuyên học múa, hiểu chưa?”
Diễm Nhi ngẩn ra nói: “đã hiểu thưa chủ tử, Diễm Nhi nhất định nỗ lực hảo hảo
luyện võ, chỉ là....Trên người Diễm Nhi dược liệu còn chưa hết, công lực
còn...” Đúng là đem “Luyện Vũ” thành “Luyện Võ”
Lý Cáp nói: “Cái đó thì chỉ cần bảy ngày sau là sẽ tự động hết, chỉ là ta cho
ngươi học khiêu vũ mà thôi, hẳn là không cần đến nội công đâu.”
Diễm Nhi bừng tỉnh: “Thì ra là khiêu vũ....”
“Vậy chứ ngươi nghĩ sao.”
Diễm Nhi cũng từng luyện qua võ công, sự mềm dẻo của cơ thể vô cùng tốt cùng
với dáng người cực phẩm nên rất dễ học khiêu vũ nghĩ đến cực kì hợp lý. Lý Cáp
không khỏi nghĩ đến chính mình tạo được một tuyệt sắc “tứ cơ” được rồi. Ân, sẽ
là một ca cơ, vũ cơ, cầm cơ... Ai, còn gì nữa ta, được rồi tỳ bá, tỳ bà rất dễ
nghe, tỳ bà tỳ bà cơ! Ách..tỳ bà cơ, tỳ bà kê?....[DG:lol ]
Sau khi cơm nước xong, Thiên Thiên cùng Diễm Nhi thu thập chén bát đem xuống
nhà dưới, bất quá trong quá trình dọn dẹp Diễm Nhi lỡ tay làm bể một cái chén
nàng sợ quá quỳ ngay xuống thỉnh tội, đương nhiên là Lý Giáp cũng không trách
tội chỉ là nói sau này nên cẩn thận nhìn Thiên Thiên học hỏi mà thôi,.
Sau khi thu dọn xong chén bát, Thiên Thiên phải đi đánh đàn và ca xướng. Đó là
tập quán của Lý Cáp, sau khi ăn thì phải nghe một ca khúc.Theo lời hắn nói,
nghe Thiên Thiên đàn hát có tác dụng rất tốt đến tâm hồn và thể xác, xúc tiến
tiêu hóa, hỗ trợ thân thể phát dục.
Ngày hôm nay Thiên Thiên hát khúc "Phiêu Diêu" do Lý Cáp đã dạy:
"风停了云知道
爱走了心自然明了
他来时躲不掉
他走的静悄悄
你不在我预料
扰乱我平静的步调
怕爱了找苦恼
怕不爱睡不着
我飘啊飘你摇啊摇
路埂的野草
当梦醒了天晴了
如何在飘渺
... ..."
"Phong đình liễu vân tri đạo
Ái tẩu liễu tâm tự nhiên minh liễu
Tha lai thì đóa bất điệu
Tha tẩu đích tĩnh tiễu tiễu
Nhĩ bất tại ngã dự liêu
Nhiễu loạn ngã bình tĩnh đích bộ điều
Phạ ái liễu hoa khổ não
Phạ bất ái thụy bất trứ
Ngã phiêu a phiêu nhĩ diêu a diêu
Lộ canh đích dã thảo
Đương mộng tỉnh liễu thiên tình liễu
Như hà tại phiêu miểu
... ..."
“khi gió ngừng thổi thì mây sẽ hiểu
Khi tình yêu ra đi lòng sẽ hiểu vì sao
Khi tình yêu đến không thể nào biết được
Khi tình yêu đi lòng quá nhẹ nhàng
Anh không giống như em mong đợi
Đã làm rối loạn cuộc sống yên bình của em
Em sợ yêu rồi sẽ đau khổ
Sợ không yêu thì giấc ngủ chẳng lành
Em phiêu bạt, anh du lãng
Trên thảo nguyên bao la
Tỉnh giấc mộng, nhật quang chói lòa
Cớ sao em vẫn phiêu du mãi
... ....”
link nghe ca khúc "Phiêu Diêu" http://nhaccuatui.com/nghe?M=BG2_ZSzSPi
Cầm nhạc nhè nhè phát ra cùng tiếng ca mềm mại giao hòa, dễ dàng làm Lý Cáp
say mê trong đó, ngay cả Diễm Nhi nghe cũng cảm thấy ngây ngất.
Khúc nhạc dừng, DIễm Nhi không khỏi kích động chạy đến nắm lấy tay Thiên Thiên
nói: “Thiên Thiên muội thật lợi hại, có thể hát lên một khúc nhạc say mê như
vậy, bài hát lên tuyệt vời như vậy a!”
Thiên Thiên nhàn nhạt cười, nhìn về phía Lý Cáp nói: “Chủ tử mới thật giỏi,
những khúc nhạc này đều do chủ tử chỉ dạy cho Thiên Thiên.”
Diễm Nhi nghe vậy không khỏi cảm thấy kì lạ, không thể tin được mà nhìn Lý Cáp
thấy hắn nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mắt nhắm lại khẽ tát vào mặt đúng là đang
ngủ.”
Diễm Nhi ánh mắt trở nên phức tạp, hiện giờ nàng càng lúc càng cảm thấy Lý Cáp
càng trở nên bí ẩn.
Bề ngoài như một hài tử ngây thơ, nội tâm lại như một đại ác ma có cái dạng gì
giống một con người đâu chứ?