"Vì...vì sao? Vì sao không cho con đi tìm tỷ tỷ?"
Chân Thị dù đang bận vẫn ung dung nhìn Lý Cáp nói: "Bởi vì hai tháng sau là
ngày đại thọ ngoại công của ngươi."
"Tỷ tỷ chạy tới Đông Hải tu luyện công phu, đại ca ngươi ở trong triều thân
mang nhiều sự vụ, hiện tại đang thời kỳ trọng yếu, cũng chưa thể về, mà qua
hai tháng nữa, vi nương cũng cùng phụ thân ngươi lên kinh một chuyến. Sở dĩ
chọn ngươi làm người đi chúc thọ ngoại công là vì hiện tại chỉ có ngươi là
rãnh rỗi." Chân Thị nói.
Lý Cáp mếu máo nói không nên lời, cuối cùng cũng không tìm được lý do cự
tuyệt. Năm nay trong triều tựa hồ có chút biến cố, thân thể hoàng đế càng ngày
càng suy nhược, thậm chí cả nửa năm nay không thể vào triều, các vương tử ngày
càng càng quấy. Nghe nói có một đoạn thời gian trước trong cung xảy ra biến
hóa về quyền lực, một nhóm sủng phi cùng dòng họ các nàng bị truất quyền, đã
gây tác động to lớn đến mạng lưới cấu kết quyền lực, nghĩ đến sắp tới, phụ mẫu
vào cung, hơn phân nửa là bởi thế cục hiện nay.
Bất quá việc này không tới phiên một hài tử mới mười một tuổi như Lý Cáp quan
tâm, mặc dù Lý Cáp đã đủ hiểu biết để quan tâm nhưng hắn cũng lười đi quản.
Hắn không tin Lý gia sẽ bị sụp đổ, trong triều, trong quân đội, tại địa
phương, các quý tộc đều có thế lực cường đại chống lưng, không thể dễ dàng bị
sụp đổ như vậy. Hắn cũng không muốn làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cần hài
lòng, tự do tự tại làm một nhị công tử là được.
"Mà...Nương, người tính để ta khi nào thì đến nhà ngoại công?" Lý Cáp có chút
ủ rũ hỏi.
Hiện tại, việc hắn đi chúc thọ ngoại công đã trở thành nhiệm vụ không thể
tránh khỏi. Ngoại công của hắn có hai nam một nữ, lại chỉ có Chân Thị sinh
được hai ngoại tôn (cháu trai) trong khi hai người anh của Chân Thị đều sinh
hai nữ nhi. Cho nên, ngoại công hắn luôn vô cùng sủng ái hai huynh đệ Lý Cáp,
hắn biết nếu đi nhà ngoại công chúc thọ thì thế nào cũng bị bắt ở lại khoảng
một năm rưỡi, cho nên trong thời gian này hắn không thể đi tìm tỷ tỷ rồi.
"Bỏ cái bộ mặt đau khổ ấy đi, ngươi chính là đi chúc thọ ngoại công a, cũng
không phải bắt ngươi đi đấu tranh gian khổ gì!"
Lý Cáp trong lòng nói thầm: ta càng mong được đi chiến đấu anh dũng a, bằng
vào kim cương bất hoại thân như hiện nay, ta nhắm mắt bước đi trên chiến
trường cũng không vấn đề gì. Đi ra chiến trường một chuyến, không biết chừng
khi quay về đã làm một cái chức tướng cũng không phải là khó.
Ngoài miệng vẫn kính cẩn nói: "Không, hài nhi đây là mặt vui mừng, mặt sung
sướng, mặt hạnh phúc (hoàng qua mặt, đông qua mặt, tây qua mặt) chứ nào phải
là mặt đau khổ. Hài nhi cũng rất nhớ ngoại công, nhớ đến mất ăn mất ngủ, nhớ
đến..."
"Được rồi, được rồi, ngươi trở về chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa sẽ lên
đường. Đi sớm một chút, hảo hảo kề cận bên ngoại công, làm người luôn vui vẻ,
có biết không?" Chân Thị dặn dò.
"Xin tuân lệnh nương!" Lý Cáp cung kính trả lời.
"Ngươi, cái đồ tiểu phiền phức này, đi thôi đi thôi." Chân Thị cười cười xua
tay nói.
Ban đêm, trên giường lớn của Lý Cáp.
Thiên Thiên trong lòng Lý Cáp thấy chủ tử còn chưa ngủ, liền ôn nhu hỏi: "Chủ
nhân, phu nhân người không cho người đi tìm tiểu thư sao?"
Lý Cáp vùi mặt vào suối tóc mềm mại của Thiên Thiên, hít lấy làn hương thơm
ngát nói: "Ngoại công đại thọ, chủ nhân ta phải đi chúc thọ lão nhân gia, một
thời gian sẽ không đi Đông Hải được."
"Là Diên Đông Vương lão gia tử à? Vương phủ Nhị tiểu thư rất thích chủ nhân
đây." Thiên Thiên nằm trong lòng Lý Cáp ha ha cười nói.
Lý Cáp đưa tay vỗ nhẹ mông nàng, nói: "Này này, tiểu cô nương ngươi càng lúc
càng lớn mật, dám chọc ghẹo chủ nhân a"
Thiên Thiên nũng nịu nói: "Thiên Thiên không có gan lớn làm thế, lá gan của
Thiên Thiên là do chủ nhân cấp cho."
"A, thật là tiểu bảo bối Thiên Thiên của ta, miệng luôn ngọt ngào a." Lý Cáp
cười, trong lòng cũng nhớ đến tiểu muội muội ở Vương phủ. Biểu muội tuổi cũng
không khác Thiên Thiên cho lắm, cũng có bộ dáng ngây ngơ của tiểu hài tử tám,
chín tuổi.
Từ lúc chỉ mới bốn tuổi, hàng năm nàng đều phải theo di nương đến Lý phủ chơi
một thời gian, mỗi lần đến đều theo Lý Cáp du ngoạn, giống như một cái đuôi
của hắn, ngay cả đi nhà xí cũng cần hắn đứng bên ngoài. Nếu không phải mợ
không cho phép, sợ rằng buổi tối cũng chạy đến ngủ chung với Lý Cáp. Mà mỗi
khi phải ly khai Lý Cáp, nàng đều có thể khóc đến thương tâm (đảo thập tọa
Trường Thành - khóc đổ Vạn Lý Trường Thành, ghê quá >.< ), đối với Lý
Cáp quả thật có thể nói là gắn bó vô cùng.
Lý Cáp nghĩ, từ cách đây hai năm, ngũ quan (tai, mắt, mũi, miệng và thân mình)
của biểu muội đã vô cùng xuất sắc, thanh tú xinh đẹp, từ kỹ thuật nhìn nữ nhân
của hắn có thể thấy được nàng cũng là một tiểu mỹ nhân. Hơn nữa,ở Vương phủ ăn
ngon mặc đẹp, sau khi lớn lên sợ rằng có thể so với Diễm Nhi.
Biểu muội này, thường hay theo hắn một tiếng "Biểu ca" hai tiếng "Biểu ca"
đáng yêu vô cùng, nghe thật là thoải mái, có nên bồi dưỡng tình cảm....Cái gì?
Họ hàng gần? Thôi đi, đã thời đại nào rồi? Biểu muội gả cho biểu ca đã không
còn hiếm nữa, có đồ tốt mà không chiếm lấy là xú bát đản.
Hai ngày sau, Lý Cáp đã chuẩn bị đầy đủ, đi ra ngoài thành nơi đoàn người đang
chờ. Nhưng vừa thấy trận thế ở đây, liền không khỏi hoảng sợ.Ôi má ơi, đây là
đoàn người đi chúc thọ ngoại công sao. Sao giống như phát binh ra trận vậy?
Năm chiếc song luân mã xa (xe ngựa kéo 2 bánh) và một chiếc tứ luân mã xa (xe
ngựa kéo 4 bánh) trông rất xa hoa. Lý Đông dẫn theo bốn người tùy tùng, bốn
người cung phụng của Lý phủ, hơn một trăm quân sĩ, hơn ba mươi cao thủ hộ
viện, hơn nữa còn có Lý Cáp cùng hai thị nữ, còn có đại phi, rầm rộ một đám
người đi đến đâu đều làm ra một phen náo động.
Lý Cáp không khỏi cười khổ, vốn từ Hộ Dương đến Diên Đông phủ, nhiều nhất hai
mươi ngày là tới, mà đến đại thọ của ngoại công còn hai tháng thời gian, vốn
hắn nghĩ có hai mươi ngày thời gian du ngoạn trên đường đi. Thế nhưng nhìn
tình trạng hiện nay, một đám người vây quanh, phỏng chừng suốt chặng đường đi
chỉ có thể yên yên ổn ổn ngồi trên xe, ở trong khách điếm, ăn no ngủ kĩ cho
đến đi đến Diên Đông.
"Cha, có thể đem ít người chút không? Chỉ cần Lý Đông, Lý Tây bốn người bọn
họ, còn có sư phụ ta, Thiên Thiên, Diễm Nhi và Đại Phi đi cùng là đủ rồi" Lý
Cáp hỏi thử hỏi phụ thân hắn.
Lý Tư Hồng liếc mắt nhìn hắn,thản nhiên nói: "Không được. Ta để nhiều ngươi đi
theo hộ tống ngươi như vậy, là sợ tiểu tử ngươi trên đường làm điều xằng bậy."
Ách...thì ra là sợ ta phá rối, mà không phải lo cho an toàn của ta! Lý Cáp
biễu môi, bất đắc dĩ quay đầu bước đi.
Lý Cáp, Thiên Thiên, Diễm Nhi còn có đại phi đều ngồi trên tứ mã xa xa hoa, ba
người một cẩu trong mã xa vẫn có cảm giác thoải mái vô cùng.
Lý Cáp nằm sắp trên xe ngựa nhíu mày trầm tư, chẳng lẽ cả chặng đường buồn
chán như vậy sao? Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hướng Thiên Thiên đang bóp
chân cho hắn, nói: "Thiên Thiên, những cái lọ kia của ta ngươi vẫn đem theo
chứ?"
Thiên Thiên nghe hắn hỏi, cầm túi vải nói: "Chủ nhân bảo Thiên Thiên xuất môn
đều mang theo những thứ đó, Thiên Thiên không có quên, đều mang theo đây."
Lý Cáp tiếp nhận túi quần áo, móc ra hai cái bình sứ, cười u ám: "Có biện pháp
rồi."
Thiên Thiên cùng Diễm Nhi hiếu kỳ nói: "Chủ nhân có biện pháp gì?"
"Diễm Nhi, một lát ngươi đem hai bình này tìm cơ hội đổ vào trong cơm nước của
mọi người, đặc biệt là nhóm sư phụ bốn người bọn họ, càng phải đổ nhiều hơn
một tý vào rượu và thức ăn của họ, đã rõ chưa?"
Diễm Nhi tiếp nhận bình sứ, nhất thời hiểu được điều Lý Cáp muốn làm,cười hì
hì nói: "Diễm Nhi đã rõ, nhất định Diễm Nhi sẽ hoàn thành giao phó của chủ
nhân."
Mới ra khỏi Hộ Dương không xa, bữa trưa chỉ ăn lương khô, tới tối thì mới tìm
một mảnh đất trống trải để đóng trại. Vì đoàn người đông đúc nên không thể ở
lại nhà trọ bình thường, bởi vậy liền không vào thành mà ở ngoài dựng trại.
Đoàn người Lý gia có mang theo đầu bếp cùng thực phẩm, hưởng thụ phong vị của
việc cắm trại.
Diễm Nhi làm theo lời Lý Cáp, mang theo cái bọc chứa hai bình sứ không biết có
gì, làm bộ hỏi cơm tối rồi len lén đổ vào rượu và thức ăn của quân sĩ, tùy
tùng, hộ viện và bốn gã cung phụng.
Một bình thuốc bột đầy mà Diễm Nhi đổ sạch sẽ, sau đó làm như không có việc gì
đi trở về xe ngựa, trong lòng cười thầm, phảng phất nhớ lại khoảng thời gian
trước làm ra cái trò đùa dai chọc phá mọi người.
"Thế nào?" Lý Cáp thấy Diễm Nhi trở lại liền bật người dậy,hỏi.
Diễm Nhi cười nói: "Thưa chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành."
Lý Cáp nheo mắt lại nở nụ cười: "Hảo, Thiên Thiên, thu thập ngân phiếu, còn có
cây đàn cổ kia, nhất định phải mang theo, chờ cho mọi người đều ngã ra, chúng
ta sẽ lên đường. Hắc hắc..." Hắn cũng biết đi ra ngoài mà không có ngân lượng
là tuyệt đối không được. Tại Hộ Dương là địa bàn của nhà mình, có thể ra ngoài
không mang theo tiền, nhưng tới tỉnh khác, người khác không biết rõ thân phận
của mình thì làm gì cho hắn ăn thiếu chứ.
Một lát sau, tính thời gian không sai biệt lắm, Lý Cáp mang theo Thiên Thiên,
Diễm Nhi đeo cây đàn cổ cùng đại phi nhảy xuống xe.
Vừa nhìn, thì thấy mọi người quả nhiên nghiên ngã một đoàn, ngay cả bốn tên
cung phụng không ngoại lệ, xung quanh tiếng lảm nhảm liên tục.
Lý Cáp cười nói: "Ta cho bọn họ ăn chính là ‘nhị thì đảo’, hai canh giờ sau họ
sẽ tỉnh lại. Chúng ta đi nhanh đi."
Thiên Thiên cười nói: "Chủ nhân đã có thể tự do rồi."
Diễm Nhi nói tiếp: "Hùng ưng giương cánh bay lên trời cao rồi."
"Ha!" Lý Cáp vỗ vỗ tay, rồi chỉ về phía chân trời phía trước nói: "Giang hồ,
lão tử tới đây!"
Bất quá ba người một cẩu không phát hiện ra, lúc Lý Cáp nói lời này, Mạch Đông
Khoan ngã trên mặt đất, khóe miệng bỗng hơi vểnh lên thành hình vòng cung.
Khi ba người vừa đi không lâu, bốn người cung phụng vốn bị mê đảo bỗng nhiên
đồng loạt ngồi dậy, quay mặt nhìn nhau cười.
"Thần Long Thương" nghiêm nghị nói: "Quả nhiên như Mạch huynh nói, nhị công tử
không lúc nào an phận a."
Mạch Đông Khoan cười khổ: "Tiểu tử này mà an phận mới là lạ, thay vì để hắn
trên đường làm khổ chúng ta, chi bằng chúng ta âm thầm bảo hộ hắn. Dù sao lão
gia cũng biết muốn cho tiểu tử này một đường thành thật đến Diên Đông phủ là
không có khả năng, nghĩ đến chắc sẽ không trách chúng ta."
"Phách Thiên Đao" Đồ Hòa gật đầu nói: "Không sai, ta cũng nghĩ thế. Nhị công
tử không thể ngoan ngoãn như thế, chi bằng chúng ta âm thầm theo sau bảo hộ.
Trước tiên cứu tỉnh bọn họ đã, để bọn họ hộ tống lễ vật đi Diên Đông phủ
trước."
Một gã cung phụng khác là "Minh Vương Kiếm" Tiêu Thanh Sơn chép chép miệng
nói: " 'Nhị thì đảo' của Hoa bà bà mùi vị không tệ, không biết nhị công tử có
còn hay không."
Ba người nghe vậy đều nói thầm: "Ngươi là đồ biến thái..."