Lý Cáp mang theo Thiên Thiên, Diễm Nhi và ‘đại phi’ dự định đi đường vòng đến
Diên Đông phủ, nên ly khai với đoàn nhân mã. Mặc dù cuối cùng cũng gặp lại bọn
họ, nhưng được đi du ngoạn một chiến cũng tốt.
Đên hôm đó, sau khi đi mấy dặm đường,ba người liền tìm một nông hộ xin tá túc
qua đêm.
Lúc này, Lý Cáp một lần nữa cảm thụ sự tỉ mỉ, chu đáo của Thiên Thiên, căn nhà
tranh cũ nát chỉ có một chiếc giường cũ cũng đã có người nằm, nhưng Thiên
Thiên xảo thủ dùng rơm rạ và hai bộ y phục làm ra hai chỗ nằm tương đối thoải
mái.
Vì sao lại có hai cái? Tất nhiên là một cái của Lý Cáp, một cái của Diễm Nhi.
Mà chỗ nằm của Thiên Thiên là trong lòng ngực của Lý Cáp rồi.
Lý Cáp ôm lấy Thiên Thiên, vẫn còn tỉnh do phiền phức về chăn mền. Tuy rằng
điều kiện có hơi sơ sài nhưng có thể ôm một cơ thể ấm áp, thơm tho, mềm mại
trong lòng thì cũng miễn cưỡng có thể ngủ được a.
Về phần ‘đại phi’ thì tương đối đáng thương, cư nhiên lại bị Lý Cáp bắt làm
gối đầu, tức giận nhưng không dám phát tác a….
Sáng sớm hôm sau, ba người một cẩu để lại cho chủ nhà tranh một trăm lượng
ngân phiếu, sau đó tiếp tục lên đường.
Ở trọ nhà tranh một đêm mà đưa đến một trăm lượng? Không có biện pháp, bọn họ
vốn không có bạc vụn, số tiền lẻ nhỏ nhất cũng đã là một trăm lượng. Vị chủ
nhà tranh kia cầm lấy ngân phiếu, hai mắt trợn tròn, lập tức sung sướng mà hôn
mê. Mà nữ nhi của hắn, lại cầm ngân phiếu mà hai mắt sáng lên, nhẫn thần trở
nên lã lơi đưa tình. Làm cho Lý Cáp lưng đầy mồ hôi lạnh, chạy trốn còn nhanh
hơn cả ‘đại phi’, bởi vì vị nữ nhân đó làm Lý Cáp nhớ đến kiếp trước trong
phim có một nhân vật khá nổi tiếng – Như Hoa (không hiểu sao hắn lại sợ nữa?
Như Hoa là con nào? Bộ xấu lắm àh?)
Nhóm người vừa đến đường lộ, sau khi bị giày vò, cuối cùng cũng thấy một toàn
đại thành thị - Thiên Môn phủ.
Vào thành, Lý Cáp liền chặn một người qua đường hỏi: “Cho hỏi trong thành nhà
trọ tốt nhất hoặc tửu lâu tốt nhất là ở đâu? Cái gì? Đi thẳng, rồi rẽ, a, a rẽ
nữa? còn rẽ? có rẽ nữa không? Khoan từ từ.. lần rẽ thứ hai là rẽ trái hay rẽ
phải, à, bên phải.. ân, tiếp nào.. ơ mà nói đến lần rẽ thứ mấy rồi?.. Móa nó!
Hay ngươi dẫn chúng ta đi đi! Cái gì? Ngươi bận ? Ngươi dẫn chúng ta đi, cái
này là của ngươi!” Nói xong vỗ vào tay người qua đường lộ ra ngân phiếu trăm
lượng bạc.
“A!” Người qua đường kia ngây ra như phỗng nhìn tờ ngân phiếu trong tay, rồi
cuống quít nhét tờ ngân phiếu vào người, cố gắng giữ chặt áo, cứ như sợ ngân
phiếu sẽ bay đi vậy, sủng nịnh cười nói: “Đi theo ta, đi theo ta, vị công tử
này quả nhiên khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết là người phú quý, là người
rộng rãi thiện lương, sau này nhất định tiền đồ vô lượng a….”
Vì vậy, Lý Cáp một đường phải cố gắng chịu đựng, áp chế xung động muốn đem kẻ
qua đường ấy chém ra từng mảnh, rốt cuộc cũng tới tửu lâu kiêm nhà trọ lớn
nhất Thiên Môn thành - Thiên Thượng Nhân Gian!
Cái tên này thật khoa trương! Lý Cáp nhìn tấm biển tên bốn chữ màu vàng rực rỡ
thầm nghĩ.
Một tiểu nhị lập tức đến tiếp đón, bất quá thấy ‘đại phi’ bên cạnh Lý Cáp,
không khỏi lộ ra vẻ mặt khó xử nói: “Xin lỗi khách quan, bản điếm có quy định
không được mang theo chó vào. Ngài xem, điều này…”
Lý Cáp không đáp lời, vẫy tay về phía sau,Thiên Thiên hiểu ý, lập tức lấy ra
một tờ ngân phiếu đưa đến.
Lý Cáp ném tấm ngân phiếu cho tiểu nhị, mang theo ‘đại phi’ định đi vào.
Tiểu nhị cầm lấy ngân phiếu, vừa nhìn đã lộ ra vẻ kinh hãi, bất quá hắn vẫn
cản Lý Cáp lại, cung kính nói: “Vị công tử này, ngài là quý nhân, tiểu nhân
không dám chậm trễ, nhưng trong điếm có quy củ, thật sự là…Mong ngài đi vào
trước, để tiểu nhân mang quý sủng của ngài đến hậu viện, nhất định bản điếm sẽ
hảo hảo chăm sóc..”
Lý Cáp ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, lại ném một tờ ngâm ra
phiếu.
Tiểu nhị nhìn mình tự nhiên lại có thêm một trăm lượng, nuốt nước miếng một
cái, vẫn cười cười nói: “Công tử gia, tiểu nhân thật sự là….”
Lại một tờ ngân phiếu bay tới….
“Này…công tử gia, trong điếm chúng ta có quy củ….”
Lại thêm một tờ ngân phiếu bay tới….
“Ách…”
Lý Cáp ném cho tiểu nhị tờ ngân phiếu thứ năm, nhàn nhạt liếc mắt nói: “Kêu
chưỡng quỹ của các ông qua đây hầu hạ.” Liền trực tiếp đi lên lầu.Thiên Thiên,
Diễm Nhi đi theo sát bên,’đại phi’ cũng nghênh ngang nhảy lên lầu. Tiểu nhị
nhìn thấy đại khuyển uy vũ như vậy, liền vô thức lui lại vài bước….
Lý Cáp chờ người an bài phòng, liền lên tầng hai ngắm nhìn xung quanh, thấy
một cửa sổ hướng ra đường lớn, liền trực tiếp đi tới, cũng không quản trên bàn
nọ có hai nữ một nam đang ngồi.
Nam nhân kia dáng dấp thư sinh, lớn lên cũng coi như thanh tú, hai nữ nhân kia
tư sắc giống nhau, che miệng cười khẽ, đang nghe thư sinh kia nói gì đó.
Bỗng thấy bên cạnh tối sầm lại, thư sinh ngẩng đầu nhìn, chính là Lý Cáp ba
người, còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo, đã thấy một tờ bạc được ném lên bàn,
ngay sau đó là một âm thanh mềm mại vang lên: “Ba vị, bàn này chủ nhân nhà ta
cảm thấy vừa ý, các vị có thể nhường lại không, đây coi như là tiền rượu và
thức ăn, coi như tiền bồi thường vậy.
“Ngươi…” Thư sinh đứng lên, chỉ vào Diễm Nhi vừa muốn nói, liền giật mình ngơ
ngác, ở đâu ra một tiểu mỹ nhân xinh đẹp vậy!
“Oa! Một trăm lượng!” Lúc này,hai nữ tử ngồi cùng hắn thấy tờ ngân phiếu trên
bàn, không khỏi duyên dáng kêu lên.
“Một trăm lượng thì làm sao! Không phải là một trăm lượng sao?” Thư sinh kia
hai mắt không rời hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh xắn của Diễm Nhi, tay
sờ vào ngực tựa như muốn tìm ra vài trăm lượng, tìm một hồi lại kinh hãi quay
đầu lại: “Cái gì? Một trăm lượng?...”
Lý Cáp cảm thấy mất kiên nhẫn, lại càng chán ghét thư sinh kia trừng mắt nhìn
Diễm Nhi như vậy, một tay lôi hắn ra, nói với tiểu nhị vừa mới chạy lên: “Đem
bàn này thu dọn sạch sẽ đi!”
Thư sinh kia cùng hai nữ nhân vội thối lui sang đứng một bên, thấy Lý Cáp và
hai nữ nhân ngồi xuống chỗ của họ, đương nhiên cái ghế đã được đổi lại rồi.
Thư sinh ngắt ngắt cái cổ, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn hai nữ tử khuôn mặt
vui vẻ cầm ngân phiếu bên cạnh một chút, lại nhìn về phía Diễm Nhi như hoa như
nguyệt, tựa hồ hạ quyết tâm, tiến đến chỉ vào Lý Cáp vừa muốn nói gì đó, đột
nhiên bên cạnh vang lên một tiếng gầm trầm thấp, không khỏi nhìn lại, lập tức
sợ mặt trắng bệch!
Thân thể hai thước có thừa, thân cao một thước hơn, toàn thân hắc mao, răng
nanh lộ ra, hai mắt bạo phát hung quang chính là cự khuyển ‘đại phi’ hướng hắn
đi tới.
“Có vẻ ngươi không cần ngón tay của ngươi nữa hả?” Lý Cáp không ngẩng đầu lên
hỏi.
“A!..A!..” Thư sinh kia vội vàng thu lại ngon tay, quay đầu té chạy xuống lầu,
trong miệng không ngừng hét: “Ai má ơi, con chó thật lớn! Con chó lớn quá
!...”
Hai nữ tử ngồi cùng bàn với hắn ban nãy, thấy thế liền khinh bỉ liếc nhìn hắn
chạy trốn. Sau đó hiếu kỳ nhìn về phía Lý Cáp, rồi nhìn về phía cự khuyển đang
nằm xuống dưới chân Lý Cáp.
Tiểu nhị cho dù ngu dốt cũng nhìn ra vị công tử này địa vị nhất định không đơn
giản, không phú thì quý. Hiện nay, trong thành Thiên Môn, có được bao nhiêu
người thuận tay là có thể ném ra năm trăm lượng bạc mà ngay cả nhíu mày một
cái cũng không có. Vội vàng chạy xuống gọi chưởng quỹ, quý nhân cỡ này, nếu
ứng phó không tốt có thể đem đến rất nhiều phiền toái. Tuy rằng Thiên Thượng
Nhân Gian có hậu thuẫn vững chắc nhưng có trời mới biết tiểu công tử này có
địa vị như thế nào?
Trong nhất thời, toàn bộ tầng hai lặng ngắt như tờ, thực khách xung quanh đều
ngơ ngác nhìn ba người Lý Cáp. Diễm Nhi hấp dẫn nhiều ánh mắt nhất, tiếp theo
là cự khuyển ‘đại phi’.
Diễm Phi bị nhìn chằm chằm, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tính tình nàng vốn
nóng nảy, theo Lý Cáp nhiều năm như vậy, mặc dù có chút thu liễm, ngoài mặt
thủy chung luôn cung kính với Lý Cáp, nhưng bản tính cuối cùng vẫn không thể
thay đổi, đối với người khác nàng không thể ẩn nhẫn nỗi, mạnh tay vỗ bàn, nàng
cả giận nói: “Nhín cái gì mà nhìn! Nhìn nữa ta sẽ móc mắt các ngươi ra!”
Chúng thực khách bị nàng dọa, đều nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, cho dù có
nhìn cũng chỉ dám len lén liếc nhìn.
Quay đầu lại, thấy Lý Cáp và Thiên Thiên nhìn mình, Diễm Nhi tâm trạng run
lên, cúi đầu nhận lỗi: “Diễm Nhi sai rồi…xin chủ nhân tha thứ….”
Lý Cáp cười nói: “Không sao, không sao. Tốt lắm, haha, rất uy phong, rất có
khí phách, không sai, ta thích, ta rất thích.”
Thiên Thiên cũng cười duyên nói: “Diễm Nhi tỷ tỷ rất uy phong a, thật xứng là
một nữ hiệp hiên ngang oai hùng..”
Diễm Nhi nghe hai người đều khen nàng, tâm trạng trở nên vui mừng, khẽ cắn môi
nói: “Diễm Nhi không phải là nữ hiệp, Diễm Nhi chỉ là thị nữ của chủ nhân, uy
phong của Diễm Nhi là do chủ nhân cấp cho.” Luôn luôn không bỏ lỡ bất cứ cơ
hội nào để lấy lóng Lý Cáp, điều này hầu như đã trở thành thói quen của nàng
sau hai năm dưỡng thành.
Lúc này, chưởng quỹ của tửu lâu đi lên, liếc mắt thấy ba người Lý Cáp một bàn.
Chưởng quỹ thấy Lý Cáp niên kỷ còn nhỏ nhưng đã khí vũ bất phàm, tràn đầy anh
khí, trên người quần áo thượng hạn, lộ ra vẻ con nhà quyền quý. Nhìn bên cạnh
hắn là hai tiểu cô nương xinh đẹp, khả ái, cử chị khéo léo. Một thiếu nữ khác
càng xinh đẹp bất khả tư nghị, chưởng quỹ tự nhận đã thấy qua rất nhiều mỹ nữ
nhưng vẫn chưa thấy nữ tử nào mỹ lệ đến thế nên không khỏi nhìn thoáng qua vài
lần.
Khi thấy bên cạnh Lý Cáp là cự khuyển ‘đại phi’ đang nằm dưới đất, trong lòng
lại chấn động lần nữa. Dị thú bậc này không có khả năng là gia đình bình
thường có thể nuôi dưỡng, xem ra mấy người này quả nhiên địa vị không nhỏ a!!
Hạ quyết tâm hầu hạ chu đáo tiểu tổ tông này, chưởng quỹ liền cúi đầu không
lưng đi đến, cười cười cầm lấy ngân phiếu năm trăm lượng Lý Cáp vừa mới ném
cho tiểu nhị,nói: “Công tử gia quang lâm đến đây là vinh hạnh của bản điếm,
nhưng… ngân phiếu này thỉnh công tử thu hồi.”
Lý Cáp nhàn nhạt quét mắt liếc hắn nhưng không nói gì.
Diễm Nhi nói: “Đây là chủ nhân nhà ta thưởng cho tiểu nhị kia, phần thưởng đã
ra sao có thể thu hồi. Các ngươi mau đem rượu tốt, thức ăn ngon lên đây, tiền
thưởng cho các ngươi không phải ít!”
Chưởng quỹ vội vàng tuân lệnh, xoay người gọi tiểu nhị đem đồ ăn ngon nhất,
đem rượu lâu năm cất trong hầm luân phiên đem lên.
Lý Cáp nhìn dòng người lui tới trên đường ngoài cửa sổ, nói: “Thiên Môn phủ
còn kém hơn Hộ Dương phủ không chỉ một hai phần a.”
Diễm Nhi nói: “Hộ Dương là thành thị nổi danh phồn hoa nhất nước, tự nhiên
không phải một tiểu thành thị như Thiên Môn phủ có thể so sánh.” Nói xong liền
dâng một chén trà cho Cáp Lý.
“Ha ha, ta vốn muốn mở mang kiến thức giang hồ, cảm nhận cảm giác hiệp cốt nhu
tình trong chốn giang hồ, nhưng giờ ta mới phát hiện, giang hồ…rốt cuộc ở đâu,
ta cũng không biết.” Lý Cáp sờ sờ cằm lắc đầu cười nói.
Diễm Nhi nói: “Chủ nhân, người hiện tại đang ở trong chốn giang hồ a.”
“A!” Lý Cáp nhìn về phía Diễm Nhi.
“Ở đâu có người, ở đó có giang hồ. Giang hồ ở mọi nơi, giang hồ bên cạnh người
a, chủ nhân.” Diễm Nhi nhẹ giọng nói.
Ở đâu có người, ở đó có giang hồ? Di, lời này dường như cũng đúng a! Lý Cáp
trong lòng nghĩ, có người, tất có ân có oán, có ân oán thi có giang hồ. Bất
quá, những người này, chỉ sợ là cường đạo võ công cao cường. Xem ra, muốn kiến
thức giang hồ, cần phải tìm nhiều hơn những tên cường đạo như thế mới được a !
Đang lúc thưởng thứcmón ăn, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ĩ.