Mọi người hãy vào đây để bình chọn cho truyện nha
Hắn nhìn nàng, ánh mắt của nàng vẫn sâu như vậy, khiến hắn có cảm giác đắm
chìm vào đó không thể thoát ra/
Nàng nhìn hắn, ánh mắt của hắn giống như ngọn lửa trong đêm đen soi đường về
cho nàng.
Hai người cứ vậy nhìn nhau. Người bên cạnh thấy vậy đều kỳ lạ, nữ tử này không
biết là cô nương nhà ai, có quan hệ gì với nhị công tử.
Lý Cáp phục hồi tinh thần lại, khó khăn nói:
- Nàng... sống có tốt không?
Không biết vì cái gì, hỏi câu này xong hắn lại muốn tự vả vào mặt mình một
cái.
Lưu Nguyệt Nhi trong lòng nôn nao, hơi cúi đầu nói:
- Tốt thì sao mà không tốt thì sao?
Lý Cáp mấp máy môi, phân vân một hồi, rốt cuộc cắn răng nói:
- Phải thế nào nàng mới chịu buông tha ta?
- Buông tha?
Lưu Nguyệt Nhi mờ mịt nhìn hắn, lẩm bẩm:
- Buông tha chàng? Vậy ai buông tha cho ta...
Lý Cáp nhíu mày:
- Thiên hạ nhiều nam nhân như vậy, làm sao nàng cứ phải quấn lấy ta?
Lưu Nguyệt Nhi nghe vậy cười buồn:
- Có phải chàng thấy Nguyệt Nhi rất đáng ghét, rất ghê tởm không?
- Ta không...
- Có, trong lòng chàng nhất định nghĩ vậy.
Lưu Nguyệt Nhi cắt lời hắn.
- Chàng cảm thấy ta tuy không tìm chàng nhưng vẫn cố bám lấy chàng, nghĩ ta
muốn làm chàng khó chịu có phải không? Tất cả cũng vì ta xấu, bởi vì vết bớt
trên mặt, lại bởi vì quanh người chàng đã có quá nhiều mỹ nhân, không muốn một
xú nữ nhân như ta ở bên cạnh là ô bẩn họ,phải không?!!
Lưu Nguyệt Nhi lẩm bẩm:
- Nếu không có vết bớt, có phải...
Lý Cáp nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nàng, không hiểu sao lời muốn nói ra lại nuốt
trở lại, lắc đầu:
- Không, không phải vậy, ta...
Lưu Nguyệt Nhi chợt mỉm cười, nụ cười ẩn dưới lớp khăn sa.
- Đúng vậy, ta là quái nhân, là xú nữ nhân, làm sao có thể có duyên phận gì
với Lý nhị công tử đây?!
Dứt lời chợt nàng đưa tay giật chiếc khăn sa xuống.
Xì xào xì xào...
Cả khách điếm xôn xao, vừa rồi không nhìn rõ dung mạo nàng, tưởng tượng qua
vóc dáng cùng đôi mắt thì hẳn phải là mỹ nhân, không ngờ tháo khăn ra lại...
Thật chẳng khác gì đang ăn cơm mà nuốt phải con ruồi, đang xxx mà đánh rắ..
- Ha ha, ai cũng vậy cả, đều sợ hãi, chán ghét dung mạo ta. Ta mang khăn sa
thì họ đối với ta như thiên tiên, gỡ xuống thì sợ hãi ta như gặp quỷ... Ha ha
ha... Một cái bớt lại có thể hù dọa nhiều nam nhân như vậy!
Lưu Nguyệt Nhi khanh khách cười to, đôi mắt đã hiện một màng nước, khuôn mặt
ửng hồng như say rượu, ngay cả vết bớt con rết cũng đỏ lên, trông càng rợn
người.
Đáng ra Lý Cáp phải hoảng sợ trước khuôn mặt của Lưu Nguyệt Nhi như mọi lần,
nhưng nghe nhưng tiếng chế giễu dè bỉu xung quanh, hắn lại cảm thấy nộ hỏa
xung thiên, đập bàn đứng dậy hét:
- Câm mồm hết cho lão tử, cút qua một bên, kẻ nào còn dám hé mồm thì lão tử
cho nó cả đời ăn cơm bằng mắt!
Đại phi thấy chủ nhân tức giận thì cũng nhổm dậy sủa ầm ầm.
Cả đại sảnh, cả các lầu hai lầu ba cũng im phăng ***, chỉ sợ tim cũng không
dám đập để tránh gây tiếng động. Người đi đường cũng còn vội né ra chỗ khác.
Hối hận, hối hận a, biết thế đã không nhìn nữ tử kia, chọc giận nhị công tử
thì so với chết còn khổ hơn.
Lưu Nguyệt Nhi cười lạnh:
- Chàng có phải sợ họ thấy chàng nói chuyện cùng một quái nhân như ta sẽ mất
mặt không?
- A, không phải, ta thật sự không phải...
Lý Cáp chợt phát hiện thì ra mình cũng không ghét nàng như mình tưởng. Tuy
khiếp sợ vết bớt, nhưng mỗi khi ở gần nàng hắn đều có cảm giác gì đó rất thân
thiết, cảm thấy không được phép để nàng bị tổn thương.
Rốt cuộc hai hàng nước mắt nàng cũng chảy xuống. Không thể phủ nhận đôi mắt
nàng rất đẹp, rất sâu lắng, thê lương một cách tuyệt mỹ.
- Chàng cho rằng ta thực sự vì không gả được cho ai nên phải mặt dày quấn lấy
chàng? Nhưng đã không muốn ta vậy tại sao chàng phải kéo khăn che của ta
xuống, vì sao?!!!
- Ta... là muốn nhìn dung mạo nàng.
Lý Cáp âm thanh có chút khàn khàn.
- Vậy chàng thấy thế nào, dung mạo ta có phải khiến chàng hối hận? Đáng ra
ngày đó chàng không nên làm vậy?
- Không... không phải...
- Ta nói cho chàng biết, mẫu thân ta trước khi qua đời đã nói, cả đời này ta
chỉ có thể gả cho kẻ đầu tiên kéo khăn sa của ta, nếu không cả đời này ta
không lấy chồng! Chàng bảo ta bây giờ nên làm sao?
- Tấm khăn này là tính mạng của ta, ta chỉ có một con đường, không có lựa
chọn, phu quân của Nguyệt Nhi này chỉ có một. Ta biết chàng chán ghét ta, ghê
tởm ta, nhưng ta cũng không còn cách nào. Có lẽ... ta không nên xuất hiện trên
cõi đời này...
Dứt lời Lưu Nguyệt Nhi khuỵu gối xuống, ôm lấy mặt mà khóc lên thành tiếng.
Nàng không trách hắn, cũng không trách mẫu thân, chỉ trách ông trời bất công,
trách số phận mình quá hẩm hiu, hay chăng nên kết thúc cuộc sống này tại đây,
từ khi sinh ra tới giờ nàng chưa từng biết tới cảm giác hạnh phúc, cho tới bây
giờ ngay cả nam nhân duy nhất của đời nàng cũng hắt hủi nàng, vậy cuộc sống
còn ý nghĩa gì đây?!...
- Đừng khóc, về nhà với ta, ta cưới nàng, ta thương nàng!