"Nhị công tử ngày đại nhân đại lượng, liền bỏ qua cho bọn họ lần đầu đi. Âu
Dương gia nhất định sẽ cảm tạ đại ân của ngài. Hơn nữa, bọn họ cũng đã bị
trừng phạt thích đáng rồi, sau này nhất định sẽ hối cải để làm người một lần
nữa, sẽ không dám bước vào thành Hổ Dương nửa bước." Âu Dương Bác đứng dậy cúi
người cầu xin.
Lý Cáp liếc y một cái, thản nhiên nói: "Ngươi như vậy là đang cầu tình với ta
ư?"
Âu Dương Bác gật đầu: "Đúng vậy, tại hạ xin nhị công tử tha thứ cho hai chất
nhi của ta."
"Nghe nói rằng, Âu Dương thế gia các ngươi được xưng là một trong tứ đại thế
gia phải không?" Lý Cáp lại lấy một quả nho rồi lột vỏ.
Âu Dương Bác chứng kiến động tác này của hắn, trong lòng hơi hồi hộp, vội nói:
"Cái đó đều là bằng hữu trên giang hồ tặng cho, Âu Dương gia nào dám ở trước
mặt mà xưng tứ đại." Trong ngày thường, người của Âu Dương gia đều lấy chính
mình là một trong tứ đại giang hồ mà cảm thấy tự hào. Nhưng bây giờ Âu Dương
Bác lại không thể không nói Âu Dương thế gia là nhà nhỏ nghiệp nhỏ, không dám
xưng là tứ đại. Hơn nữa so với Lý gia, bọn họ quả thật cũng không có tư cách
kia.
"Tính gì, các ngươi là tứ đại thế gia hay là tam đại gia tộc cũng không phải
là chuyện của ta. Nhưng mà... ngươi ở trong Âu Dương gia, là có thân phận gì?"
Âu Dương Bác sửng sờ, sau khi suy nghĩ một hồi, liền đáp: "Tại hạ là bào đệ
của gia chủ hiện tại, hiện phụ trách sản nghiệp của gia tộc tại Hổ Dương phủ."
"Ngươi không phải là gia chủ ư? Ờ, vậy ngươi không có tư cách cầu tình, trở về
tìm gia chủ các ngươi đến đây."
"Cái này..." Âu Dương Bác cũng tính là bước chân vào giang hồ được nhiều năm,
vẫn còn có chút huyết tính, nghe được lời ấy, trong lòng giận dữ, ngươi một
tiểu thí hài tự nhiên dám xem thường lão tử ư? Tự nhiên muốn gia chủ tới đểu
cầu cái tiểu hài tử chưa được mười tuổi như ngươi ư?! Điều này thật phải tới,
vậy Âu Dương thế gia cũng không cần phải lăn lộn nữa, từ nay về sau trừ danh
trên giang hồ!
Dưới sự kích thích của nổi giận, Âu Dương Bác trong lòng mọc lên một cổ sát
khí. Cái này chỉ là sự trong nháy mắt thôi, nhưng ngao khuyển Đại Phi bên cạnh
Lý Cáp cà Mạch Đông Khoan đều cảm giác được.
"Hống!" ngao khuyển Đại Phi rất mạnh bật dậy, uy phong lẫm lẫm một thân lông
đen đứng lên, một cái miệng lộ ra hàm răng khiến người ta sợ hãi. Nó cứ sủa Âu
Dương Bác.
Bên cạnh, Mạch Đông Khoan cũng khẽ đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Âu
Dương Bác, khí thế trong nháy mắt trở nên không giống.
Bị ngao khuyển Đại Phi sủa như vậy, Âu Dương Bác nhất thời như bị một gáo nước
lạnh đổ lên đầu, tỉnh táo không ít, vội vàng thu liễm khí thể mà không làm
chút phản kháng gì. Con cự khuyển kia không biết là dị thú phương nào. Y rõ
ràng cảm giác được hàn quang sắc bén từ mắt của nó bức ra, giống như lưỡi đao
đang di động trên thân thể mình. Mà còn có một cổ khí thế đang tỏa trụ mình,
hiển nhiên là từ trung niên nhân bên cạnh Lý Cáp. Bằng trực giác, y biết rằng,
cái tên thần bí khó lường này có võ công so với mình chỉ có thua không kém
hơn.
Sau khi cảm thấy sát ý và khí thế trên người của Âu Dương Bác biến mất, ngao
khuyển Đại Phi lại ngồi xuống, quay sang chỗ khác, làm ra vẻ giống như phờ
phạc. Nhưng Âu Dương Bác vẫn tin rằng, chỉ cần chính mình có một động tác khác
thường nào, người thứ nhất phóng lên khẳng định là con cự khuyển này.
Cái trung niên nhân khí thê kia vẫn vững vàng áp chế Âu Dương Bác, xem ra đúng
là hắn vẫn còn lòng cảnh giác. Âu Dương Bác cũng chỉ có thể khiêm tốn lại,
thấp giọng nói: "Xin nhị công tử tha lỗi, gia chủ tuổi đã cao, thân thể không
tốt, vì thế không thể đi xa. Tại hạ thay thế hai chất nhi bất tài kia bồi tội
với nhị công tử." Nói xong, lại khom người bái lạy.
"Không dám không dám, Âu Dương tiên sinh vừa mới uy phong lắm, bổn công tử rất
sợ đó, nào dám để ngài bồi tội." Lý Cáp trên mặt thủy chung vẫn thản nhiên,
hình như không có mỉm cười, khiến Âu Dương Bác vẫn mù mịt, và cảm thấy tâm của
tiểu hài tử này so với lão nhân bảy tám mươi tuổi đã thành tin còn phải hơn.
Một trận khí thế giằng co chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Âu Dương Bác vốn tưởng
rằng cái nhị công tử này thoạt nhìn không biết võ công hẳn nhiên sẽ không phát
hiện được, lại không nghĩ rằng đã bị nhìn thấy, vội vàng khom người và nói:
"Tiểu nhân không dám. Tiểu nhân là thành tâm thành ý bồi tội với nhị công tử.
Mong nhị công tử khai ân." Lúc này đã thay đổi cả xưng hô thành 'tiểu nhân'
rồi.
Lý Cáp trong lòng thầm cười, vẻ mặt cũng thay đổi gì, thảng nhiên ngã người
trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Tay trái của hắn nhẹ nhàng vuối ve đầu của ngao
khuyển Đại Phi, tay phải thì không nhanh không chậm đặt lên cạnh ghế, một lát
sau mới lên tiếng: "Bỏ qua cho hai người bọn họ cũng rất đơn giả. Gia chủ các
ngươi đã già lại bệnh không thể tới, cũng có thể."
Âu Dương Bác nghe vậy vui mừng, vội vàng khom người nói: "Tạ ơn nhị công tử,
chi ân của nhị công tử tiểu nhân và hai chất nhi cùng tất cả người Âu Dương
thế gia đều cảm kích. Sau này có sai phái gì, tất nhiên sẽ hết sức nghe theo."
Lý Cáp mỉm cười: "Ngươi đừng đa tạ quá sớm như vậy. Ta cũng không phải là
người tốt gì, muốn thả hai người bọn chúng là có thể, nhưng phải có điều kiện.
Ngươi xem thử đa tạ của ngươi vừa rồi có gấp gáp không?"
Âu Dương Bác bị nụ cười này làm trong lòng sợ hãi, cắn răng nói: "Chỉ cần nhị
công tử bỏ qua cho hai chất nhi, tiểu nhân nguyện vì công tử làm khuyển mã chi
lao, làm nô làm phó!" Y tại Lĩnh Châu đã phong phanh nghe qua được đại danh
của Lý nhị công tử này, biết rằng đắc tội với tiểu phách vương này nhất định
không tốt. Bây giờ bất đắc dĩ đành phải đem bán thân thể của chính mình, hy
vọng hắn có thể buông tha hai chất nhi và Âu Dương thế gia.
"Ta cần ngươi làm cái gì đây?" Lý Cáp trên mặt vẫn vui vẻ không thay đổi, chầm
chậm nói: "Bất qua ngươi nói không sai, ta thật sự muốn một người ở Âu Dương
gia của ngươi đến làm nô phó cho ta."
Âu Dương Bác sửng sờ, cẩn thận hỏi: "Chẳng biết, nhị công tử.... muốn ai?"
Lý Cáp đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt sáng giống như sao Bắc Cực, ngay
cả ánh nắng chói chang cũng không che được ánh mắt của hắn. Âu Dương Bác đang
thu liễm đúng là không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu xuống.
Lý Cáp nhìn chằm chằm Âu Dương Bác, từng chữ nói thật rõ ràng: " Âu - Dương -
Phỉ - Phỉ!"
"A?!" Âu Dương Bác cả kinh, vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng lên, "Cái này.... cái này,
cái này..."
Âu Dương Phỉ Phỉ này là tiểu nữ nhi của gia chủ Âu Dương Thiên, xinh đẹp như
hoa, năm nay vời mới qua tuổi mười sáu, lập tức được người trong giang hồ công
nhận võ lâm thập mỹ đệ thất.
Lý Cáp ngày hôm qua giữ lại Âu Dương hai huynh đệ, vốn xem một chút người của
Âu Dương thế gia này có cái gì đặc biệt. Thế gia cao quan cự cổ hắn đã gặp
nhiều, võ lâm thế gia thì hắn vẫn chưa kiến thức qua. Nhưng mà sau đó từ trong
miệng của Âu Tề biết được Âu Dương gia còn có một nữ nhi đứng trong võ lâm
thập mỹ, hắn liền thay đổi chủ ý.
Nữ hiệp? Võ lâm thập mỹ? Hắc hắc, cái này không phải là mỗi ngày có thể gặp
được chuyện tốt a! Đây chính ông trời cấp cho mình một cơ hội, không giữ lấy,
vậy làm sao là hoàn khố đệ tử được?!
"Nghe nói Âu Dương Phỉ Phỉ này còn là một trong võ lâm thập mỹ. Các ngươi Âu
Dương gia quả nhiên là nhân tài nhiều a, Không chỉ có hai chất tử nhân tài 'ưu
tú' của ngươi kia, còn có một nữ nhi là Âu Dương Phỉ Phỉ xinh đẹp kia. Không
tệ, không tệ! Bổn công tử vừa lúc đang thiếu một thị nữa, để nàng đến làm thị
nữ của ta đi. Một đổi hai, như vậy mua bán rất hợp lý!" Lý Cáp mỉm cười, cái
hình dạng này giống như là một tên gian thương mua bán dân cư.
Âu Dương Bác cơ hồi muốn lạy luôn, vẻ mặt khổ não mà nói: "Nhị công tử, nhị
gia! Tiểu nhân cầu ngài, bỏ qua cho chúng ta đi. Âu Dương gia nhất định sẽ cảm
kích ân đức...."
Lý Cáp không đợi y nói xong, liền phấc tay cắt lời của y: "Ngươi đừng có ngã
giá nữa, ta chọn Âu Dương Phỉ Phỉ, ngươi chỉ có một lựa chọn!"
"Nhị công tử..."
Lý Cáp không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Bổn công tử thành thật nói cho
ngươi, Âu Dương Phỉ Phỉ này ta nhất định phải có. Bây giờ cho Âu Dương gia các
ngươi một cái xuống thang cũng không chịu, đến lúc chúng ta không tiếc mặt
mũi, có thể đừng trách tai không nhắc nhở qua ngươi!" nói xong một câu này
thì, thanh âm mang một ít tức giận.
"Nhị công tử, Phỉ Phỉ chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, cái này...." Âu Dương Bác
như đưa đám.
Lý Cáp cười lạnh: "Nói thừa! Nếu hai mươi sáu, ba mươi sáu ta muốn làm cái
gì?! Bổn công tử muốn chính là thị nữ, không phải bà vú!"
Thấy Âu Dương Bác còn đang do dự trù trừ, hắn trong bụng không còn kiên nhẫn,
nhưng trên mặt đã khôi phục lại nụ cười, chầm chậm nói: "Ai nha, hai chất tử
kia của ngươi thật đúng là không xong. Hầu hết công tử thiếu gia có máu mặt ở
Hổ Dương đều bị bọn chúng đánh. Sách sách, thật sự là lợi hại! Ta tính xem, có
công tử của Hằng Hà diêm ti kinh lược, chất tử của Hổ Dương tri phủ, tiểu
thiếu gia của Giang Nam Duẫn gia, tam công tử của Lâm Chiêu tỉnh án sát
sử...."
Âu Dương Bác càng nghe càng kinh ngạc, Lý Cáp nói những lời này là có dụng ý
gì, y tự nhiên hiểu rõ. Đắc tội với nhiều quyền quý đệ tử như vậy, hai chất
nhi của y trước không cần phải nói, mà Âu Dương gia sau này có cơ hội ở tại
Đại Hạ quốc nữa hay không, là một cái vấn đề khó.
"Nhị công tử, cái này, việc này không phải tiểu nhân một mình có thể đưa ra
chủ ý. Có thể khoan dung gia hạn cho thêm hai ngày, để tiểu nhân trở về bẩm
lại với gia chủ được không?" Bất đắc dĩ, Âu Dương Bác đành phải xuất ra kế
hoãn binh này.
Lý Cáp không màng tới chỉ nói: "Không thành vấn đaề, gia hạn thêm mấy này cũng
được. Chỉ là... trời nóng như vậy, hai chất tử kia của ngươi một thân hôi hám
bị trói dưới ánh nắng chói chang, phỏng chừng không được bao lâu sẽ bị nướng
chín. Ân, lại cũng không được ăn cơm, lại không có nước uống, ngay cả đại tiểu
vấn đề cũng chỉ có đứng đó mà giả quyết. Ai nha, thật không biết bọn họ có thể
chịu gia hạn cho ngươi mấy ngày nha?"
Âu Dương Bác lòng phát lạnh, rất nhanh vội vàng cáo từ Lý Cáp trực tiếp tại Hổ
Dương mua một cao ngựa tốt, chạy tới Âu Dương thế gia ở phủ Kiến Xương.
Âu Dương Bác đi rồi, Mạch Đông Khoan nhìn Lý Cáp vẻ mặt đắc ý, bĩu môi, liếc
nhìn khố hạ của hắn, rồi dùng cái giọng âm dương kia mà nói: "Ngươi tiểu tử
này, lông còn chưa mọc dài, đã muốn cô nương rồi ư? Ngươi muốn nàng có ích lợi
gì, vì ngươi đâu làm được chuyện đó. Còn không bằng tìm một cái bà vú đi."
Lý Cáp chớp chớp mắt, nói: "Bổn công tử thích, không được ư? Ta không thể làm
chuyện đó, ta chẳng lẽ không thể nhìn, không thể sờ, không thể thân thiết ư?
Ta xem đã con mắt, ta khoái...."
Nói xong cũng học ánh mắt vừa rồi của y, liếc nhìn khố hạ của y, nói: "Nàng ta
bây giờ mười sáu, ta bây giờ chín tuổi. Chờ sáu năm nữa, ta mười lăm, nàng ta
hai mươi hai, cũng là một cô nương đẹp như hoa. Đến lúc đó tiểu điểu của lão
tử đã lớn thành chim ưng. Hừ hừ hừ hừ..... Ài, sư phụ, ngươi đến lúc đó ngàn
vạn lần đừng có nghe lén đồ đệ ta làm việc nha. Nếu không dục hỏa nóng người,
mà ngươi không có cách nào phát tiết, vậy thì đồ đệ sẽ có tội rồi. Tội lỗi,
tội lỗi....."
Mạch Đông Khoan bị nói cho đến cứng họng, không có cách nào phản bác lại, đành
chỉ hung hăng liếc hắn một cái, bực bội đi trở về phòng. Nghĩ đến việc bị
thiến, tâm lý giống như đã ăn phải mười trái khổ qua, thậy là cay đắng, mà
không có chỗ nào nhổ ra.
Lý Cáp cũng hiểu được chính mình đã nói quá lời, quay lại nhìn bóng lưng của
Mạch Đông Khoan, và nói: "Sư phụ, ngươi yên tâm, cừu hận của ngươi chính là
cừu hận của đồ đệ ta! Chờ ta học thành tài, tất sẽ báo thù cho ngươi. Nam toàn
bộ thiến rồi bỏ vào ***g heo, nữ toàn bộ gian rồi bán vào thanh lâu!"
Mạch Đông Khoan thân hình khẽ động, dừng một chút, không nói thêm gì, thân ảnh
biết mất tại cuối hành lang.