Mới sáng sớm đã bị những tiếng huyên náo dưới lầu đánh thức, Hương Hương hầu
hạ Lý Cáp mặc quần áo rồi cùng Tam Ngưu chuẩn bị ra đi.
Xuống tới lầu đã thấy khách điếm đã đầy ắp người rồi, chí ít cũng phải ba bốn
mươi mạng. Ngoài những khách đến nghỉ ngơi thì cũng có mấy chục người đeo thắt
lưng rộng bản, thoạt nhìn như đám thổ phỉ.
- Hừ! Dám lừa ông à?! Huynh đệ nhà ta hẹn nhau ở khách điếm này làm sao không
thấy tăm hơi đâu?
Một đại hán râu quai nón đập bàn quát tháo chưởng quầy. Mấy tên tiểu nhị cũng
bị những kẻ xung quanh đánh cho lăn lộn dưới đất.
- Tiểu…tiểu nhân thật sự không biết gì hết! Tối hôm qua còn nhìn thấy bọn họ
uống rượu mà…trong nháy mắt đã không thấy đâu. Ngay cả bàn ghế bọn họ ngồi
cũng biến mất tiêu…Tiểu nhân thật sự không biết gì hết a…
Chưởng quỹ rên rỉ nói.
Đai hán râu rậm nghe vậy thì nổi điên. Hắn thoi cho chưởng quầy một phát vào
bụng rồi mắng:
- Đệt ***! Cái gì mà nháy mắt đã không thấy đâu?! Ngươi nói như là có
quỷ hiện vậy hả? Ta nghi ngờ các ngươi tham lam tài sản của bọn huynh đệ nhà
ta rồi ra tay hãm hại…
- Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Ta thật sự không biết gì hết!
Chưởng quầy lúc này sắp khóc thành tiếng rồi.
- Lục soát! Cho dù phải đào sâu tám thước đất cũng phải tìm cho ra huynh đệ
nhà chúng ta!
Đai hán kia hét lớn một tiếng dọa cho toàn bộ khách khứa chạy toán loạn.
Đại hán kia nhìn thấy bọn Lý Cáp bước xuống thì quát:
- Hừ! Bọn nhãi chúng mày từ đâu đến?
Mấy huynh đệ nhà Ngưu không thèm nói năng gì chỉ đứng sát bên người chủ nhân,
hai tay vòng trước ngực, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn tạo thành khí thế uy nghiêm
bá đạo. Cả bọn hờ hững liếc nhìn tên râu kia.
Lý Cáp mỉm cười nhìn đại hán kia nói:
- Ta từ Hỗ Dương tới.
Không biết sao mà lúc nhìn thấy đại hán kia thì trong lòng Lý Cáp đã nổi lên
sát cơ cuồn cuộn. (Thằng này hỏng bét rồi)
Đại hán nhìn qua một lượt Lý Cáp,Tam Ngưu cùng Hương Hương, khẽ cau mày nói:
- Các ngươi tối qua có nhìn thấy một đám người tuổi xấp xỉ ta đi đến quán này
không?
Lý Cáp thản nhiên cười trả lời:
- Không thấy!
Trong lòng sát cơ càng lúc càng mãnh liệt. Có tiếng gào thét điên cuồng vang
lên văng vẳng trong đầu.
- Giết! Giết! Giết! Giết sạch bọn chúng!
Cảm giác được Lý Cáp có vẻ bất thường, Hương Hương nắm lấy tay hăn lo lắng
hỏi:
- Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?!
Cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay làm Lý Cáp thanh tỉnh một chút, sát ý
cũng dần dần bị đè nén. Hắn nhẹ nhàng hít thở sâu một hơi.
Đại hán kia nhìn thẳng vào bọn Lý Cáp rồi nói:
- Bây giờ chưa được đi! Chờ bọn ta điều tra xong đã.
Tam Ngưu nghe vậy thì bước lên mấy bước. Ngưu Đại nắm luôn lấy cổ áo tên râu
rồi trừng mắt quát:
- Bà mẹ mày! Dám nói chuyện với chủ nhân ta như vậy?!
Đám người bên cạnh ngay lập tức trở nên ồn ào, muốn xông lên đập bọn Lý Cáp.
Ngưu Nhị và Ngưu Tam ngay lập tức ra tay, nháy mắt mười mấy người đã bị hạ đo
ván, kẻ nhẹ thì gãy xương nặng thì hôn mê luôn, khắp nơi tiếng gào hét vang
lên thảm thiết. Giờ đây bọn kia đã biết ***ng phải đá tảng nên không dám lao
lên nữa mà chỉ đứng ở xa xa chửi rủa.
Tên râu quai nón kia tuy vậy lại vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn thẳng Ngưu Đại
lạnh lùng nói:
- Có phải các ngươi hại huynh đệ nhà chúng ta?
Lý Cáp nhìn cảnh đánh giết đang xảy ra thì sát ý lại một lần nữa dâng trào. Từ
ngày hôm qua, hắn giết xong mấy tên kia thì cũng mơ hồ nhận ra mình ngày càng
thích thú việc giết người.
Hương Hương nắm thật chặt tay hắn rồi nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhân đừng để ý bọn chúng nữa! Chúng ta đêm qua không có ngủ đủ giấc,
bây giờ lên xe ngựa nghỉ ngơi thôi.
Lý Cáp nhắm mắt lại hít thở sâu, cố gắng đè nén cơn hiếu sát rồi nói với Tam
Ngưu:
- Chúng ta đi!
Ngưu Đại ném tên râu kia xuống đất rồi nhổ một bãi nước bọt. Hắn nói:
- Đừng có dại mà đi đổ máu chó lên đầu lão tử, cho dù là ta giết đấy thì
ngươi làm gì được ta?
Dứt lời liền chạy theo sau bọn Lý Cáp.
Đại hán kia vừa ngã lăn xuống đất thì vơ ngay lấy cái ghế rồi vùng người dậy.
Hắn nhằm ngay sau gáy của Ngưu Đại mà phang tới.
Ngưu Đại không thèm tránh, để mặc cho cái ghế đập vào đầu hắn rồi nát vụn. Hắn
tung chân đá về phía sau, đem đại hán kia đánh bay hơn mười thước rồi đập
người vào bậc tam cấp trong khách sạn. Tên kia lăn ra hộc máu mồm sống chết
không rõ.
Mấy tên đồng bọn đều vô cùng kinh hãi, liền dạt hết qua một bên cho bọn Lý Cáp
lên xe ngựa.
Xe ngựa lại bon bon trên đường.
Một trận hiếu sát bị đè nén, Lý Cáp nằm trong xe ngựa khó chịu vô cùng. Hương
Hương nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương đang nóng rực của hắn. Nàng ôn nhu
hỏi:
- Chủ nhân đang bồn chồn chuyện gì vậy?
Lý Cáp mở mắt nhìn Hương Hương rồi do dự nói ra:
- Hương Hương ngươi thấy ta có phải là kẻ tàn bạo không?
- Không! Chủ nhân là người dịu dàng nhất.
Lý Cáp cười khổ nói:
- Ngươi nói xem, hôm qua ta giết những người kia có đáng không?
Hương Hương nói:
- Chủ nhân muốn giết thì bọn kia chắc chắn đáng chết.
- Bọn hắn đáng chết…Đáng chết?...
Lý Cáp lẩm bẩm nói rồi nở một nụ cười tàn bạo:
- Ngươi nói đúng. Ta giết ai thì kẻ đó đáng chết!
Hương Hương nhu thuận nằm trong lòng Lý Cáp, dụi đầu vào ngực hắn rồi yên lành
chìm vào giấc ngủ…
Đại khái sau hai ngày lộ trình cùng một hồi hỏi đường gian nan, giết một vài
kẻ “đáng chết” thì đám người Lý Cáp cũng tìm đến được trang viên của Công Tôn
thế gia.
Công Tôn thế gia là một trong tứ đại thế gia trong võ lâm. Tuy là một gia tộc
võ lâm nhưng sinh ý của Công Tôn thế gia trải rộng khắp đất nước, số người
trong gia tộc tham gia buôn bán nhiều vô kể…tuy vậy trang viên của gia tộc lại
chỉ xây ở một vùng ngoại ô khá là hoang vu.
Nơi này cây cối rậm rạp tươi tốt, có dòng nước nhỏ trong suốt thấy đáy chảy
quanh. Hoa viên cũng không rõ là tự nhiên hay nhân tạo, ông bướm chập chờn,
côn trùng reo ca…quả nhiên là một chốn thanh tịnh. Lý Cáp vừa bước chân vào
nơi này thì tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, lệ khí trong người cũng tiêu tan
không ít.
Hôm nay còn cách ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của ctvt đến bốn ngày nhưng
trước cửa Công Tôn thế gia ngựa xe như nước, khách đông như kiến.
Lý Cáp và Hương Hương xuống xe, lập tức có người ra đón, thi lễ nói:
- Xin hỏi danh tánh của công tử? Người có bái thiếp chăng?
Hương Hương ôn nhu nói:
- Chủ nhân nhà ta cùng Công Tôn Vô Viễn đại công tử có giao tình. Ngươi cứ đi
nói cho hắn biết Nhị công tử đến chơi là được.
Hạ nhân kia không dám lãnh đạm, lại thi lễ một cái rồi nói:
- Thỉnh các vị chờ một chút.
Nói xong thì phân phó mấy kẻ ở đem xe ngựa của Lý Cáp và lễ vật mang đi rồi
chạy vào trong phủ báo tin.
Chốc lát sau, Công Tôn Vô Viễn đã tự mình ra đón. Hắn ôm quyền từ xa nói:
- Ai da! Cơn gió độc nào mang Nhị công tử tới chơi đây?
Lý Cáp cũng ôm quyền cười nói:
- Công tôn công tử đã lâu không gặp, ngươi có được khỏe không?
Công Tôn Vô Viễn nói:
- Nhờ phúc của Nhị công tử mà ta vẫn rất tốt. Nhị công tử mời vào trong.
Nói xong hắn xoay người làm điệu mời khách. Đám hạ nhân trong nhà bàn tán xì
xầm, xem ra thân phận người tới không hề tầm thường nha. Đích thân Công Tôn Vô
Viễn đại công tử phải ra đón thì chắc chắn là kẻ rất trâu bò hổ báo đây…
Tới phòng khách phân ngôi chủ khách ngồi xuống, Công Tôn Vô Viễn nhìn qua
Hương Hương đứng cạnh Lý Cáp, trong lòng không khỏi thầm than thở. Tên Nhị
công tử kia được đồn đại mỹ nữ bên người nhiều như mây, hôm nay coi như được
mở rộng tầm mắt. Nữ tử che mặt kia chỉ cần nhìn qua chân mày và dáng người
cũng biết là một tuyệt thế mỹ nữ.
Lý Cáp híp mắt mỉm cười nói:
- Đây là thị nữ của ta. Nàng tên là Hương Hương. Hương Hương mau qua bái kiến
Công Tôn cỗng tử.
Hương Hương nhu thuận thi lễ nói:
- Hương Hương ra mắt Công Tôn công tử.
- Tốt! Tốt! Ha ha…Nhị công tử quả nhiên có phúc khí nha.
Công Tôn Vô Viễn tự giác thu hồi ánh mắt. Hắn đã được biểu ca cho biết từ
trước, tên Lý Cáp này tính cách sở hữu rất mạnh, tốt nhất là đừng có ý với nữ
nhân của hắn kẻo có ngày đại họa lâm đầu.
Công Tôn Vô Viễn cho hạ nhân dâng trà rồi dò hỏi Lý Cáp:
- Hình như trước kia Nhị công tử cũng có một con Bạch hồ cũng tên là Hương
Hương.
Lý Cáp nhấp ngụm trà cho mát giọng rồi trả lời:
- Đúng thế, Hương Hương này chính là Hương Hương Bạch hồ mà hồi trước Công
Tôn công tử gặp rồi đó.
Công Tôn Vô Viễn cười nói:
- Nhị công tử thật thích nói đùa.
Lý Cáp âm thầm nở nụ cười. Cái thế gian này chính là như vậy, có khi nói láo
cũng gạt được người còn cố tình nói thật lại không ai tin.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, Lý Cáp mới đi vào chủ đề:
- Lần này đi ngang qua vô tình biết được mấy hôm nữa là sinh nhật của lệnh
muội nên tại hạ mang lễ sang chúc mừng, nhân tiện cũng muốn thưởng thức phong
thái của võ lâm đệ nhĩ mỹ nữ một phen.
Công Tôn Vô Viễn tim đập mạnh một cái. Hắn kết bạn với Lý Cáp chưa lâu nhưng
thừa biết cái tính thằng này. Chắc chắn hắn vì nhan sắc của muội muội mình mà
nhỏ rãi. Xem ra phải tìm cách trì hoãn mới được nhưng cũng không nên sỗ sàng
quá mức kẻo chọc giận hung tinh này.
- Nhị công tử đến chơi có thể nói là phúc khí của tiểu muội nhưng tính tình
tiểu muội trước nay rất lãnh đạm, rất khó đi gặp người lạ…ha ha xin công tử
thứ lỗi.
Lý Cáp cười nhăn nhở nói:
- Không sao! Không sao! Công Tôn tiểu thư không tiện ra đây thì ta vào thẳng
trong phòng tìm nàng là được.
Công Tôn Vô Viễn cơ mặt giật giật, tên Nhị công tử kia quả nhiên siêu cấp khốn
nạn. Nhìn cái mặt cười cười dễ ghét kia thật chỉ muốn đấm cho một phát lún
mặt. Cố áp chế cơn điên trong lòng, hắn vẫn cung kính nói:
- Để tiểu nhân cho người đi thông báo cho tiểu muội một tiếng để nàng chuẩn
bị. Thỉnh Nhị công tử kiên nhẫn một chút.
Lý Cáp cười nói:
- Không vội! Không vội!
Hắn ung dung nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi thở dài tấm tắc khen:
- Trà ngon! Trà ngon!
Công Tôn Vô Viễn ngồi phía bên kia chỉ đành nở nụ cười méo xệch. Tên Nhị công
tử xú danh vang xa kia lần này đến chỉ sợ là đã nhìn trúng muội muội, chắc
chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Tuy Công Tôn gia là một trong tứ đại thế gia
trong võ lâm, gia tài bạc vạn, môn khách đông đúc nhưng không thể nào đem so
với Lý gia được. Cũng đừng nói tới chuyện đường cùng đánh nhau, chính là đi
tìm chết a! Theo như tính cách của muội muội thì làm sao mà nhìn vừa mắt cái
tên hoàn khố này, chỉ mong lúc gặp mặt đừng có chọc cho hắn lên cơn tác quái…