Lý Cáp cười khẩy một cái, tay hắn nhoáng lên và rồi một thanh trường kiếm đen
kịt xuất hiện. Tất cả mọi người trong trường đều ngây ngẩn, hắn ta lấy thanh
kiếm kia ra bằng cách nào thế??
Nháy mắt một cái Ngưu Đại đã lao đến bên "Thiết tí Thần vương" Trương Tĩnh,
nhằm vào cái hộp gỗ bên tay phải của hắn.
Trương Tĩnh thấy vậy liền giận dữ, đem hộp gỗ cầm qua tay trái, tay phải nắm
lại đối quyền với Ngưu Đại.
"Thiết tí Thần vương” mới nghe đã biết sở trường của Trương Tĩnh nằm trên cánh
tay của hắn. Cánh tay cứng rắn như thép đúc có thể phá thạch xuyên kim, ở
trong giang hồ coi như cũng thuộc hàng nhất lưu cao thủ. Bất quá Ngưu Đại đâu
chỉ có ỷ vào man lực trời sinh, ngoại gia công phu chính do Ngưu Thiên Vương
đặc ý sáng tác riêng cho anh em nhà hắn cùng với thần lực và khung xương thân
thể độc đáo đã phát huy bộ công phu này đến cực hạn.
Hai người đối quyền với nhau chẳng hề có chút hoa mỹ nào. Sau cú giao phong
thì Ngưu Đại đứng im bất động còn Trương Tĩnh phải lùi mấy bước mới đứng vững
được. Mấy tấm gỗ trên đài không chịu đựng được lực lượng giao phong của hai
người mà nứt gãy răng rắc.
Ổn định lại thân hình, Trương Tĩnh cảm thấy nắm tay đau nhức, vội vàng đem
vòng cánh tay trước ngực thủ thế đứng khoanh tay. Nhưng dưới đài cũng đầy
người tinh mắt đã thấy nắm đấm của hắn đã bị biến dạng.
- Hảo khí lực!
Trương Tĩnh híp mắt nhìn về phía Ngưu Đại lạnh giọng nói. Mặt khác vài tên cao
thủ của Công Tôn gia cũng nhào lên, bất quá Ngưu Nhị và Ngưu Tam ngay lập tức
đã chặn đứng bọn chúng. Ngưu Đại lại một lần nữa nhào đến phía Trương Tĩnh.
Lại hai chiêu qua đi, Trương Tĩnh không thể không buông hộp gỗ đựng Cửu Minh
thần kiếm trong tay ra. Ngưu Đại chộp được ngay lập tức thối lui đến bên cạnh
Lý Cáp. Lúc này Ngưu Nhị và Ngưu Tam cũng lui trở về, trong tay mỗi người bọn
hắn cũng cầm về một thanh kiếm. Nhưng dường như đối thủ của bọn họ khó đối phó
hơn nên khi dùng tốc độ nhanh nhất đoạt kiếm, bọn họ không ngần ngại hạ thủ
cứng rắn.
Lý Cáp nhìn sắc mặt Nạp Lan Bác cùng mấy tên thủ hạ của hắn lúc này đã xanh
như tàu lá chuối, đắc ý nói:
- Bảo kiếm chính là hung khí giết người. Như vậy tố chất hàng đầu chính là độ
cứng. Nếu vừa giao tranh với người ta, khẽ chạm nhẹ một cái đã gãy thì cái
danh bảo kiếm đúng là sỉ nhục.
Nói xong tay trái vung lên một cái ném thanh Cửu Minh thần kiếm lên không
trung, ngân quang trên thân kiếm tỏa ra lòa lòa làm cho mọt người dưới đài
nheo tịt hết cả mắt.
- Choang!
Một tiếng động chát chúa vang lên, Cửu Minh thần kiếm đã đứt làm hai đoạn rồi
rơi xuống đài. Ngân quang trên thân kiếm lập tức tiêu tán, cứ như vậy mà một
thanh bảo kiếm nức tiếng giang hồ đã bị Lý Cáp nhẹ nhàng phá hỏng.
- Ha ha ha. Chỉ là một khối đậu hũ mà cũng dám xưng thần kiếm!
Lý Cáp cười khằng khặc đắc ý. Hắn tung chân đá thanh Chấn Nhạc kiếm trong tay
Ngưu Nhị lên không trung. Thanh “Bách biến vô địch” trong tay lại chém xuống,
“choang” một tiếng nữa, thêm một thanh bảo kiếm bị hủy trong tay Lý Cáp.
Mọi người trên đài dưới đài lúc này đã bị hù cho trợn tròn mắt. Đến cả Công
Tôn Vô Tình cũng bị Lý Cáp hù cho biến sắc, thật không ngờ cái thanh kiếm đen
thui xấu xí thế kia mà lại sắc bén đến như vậy. Cơ hồ nó không gì không phá
được, bảo kiếm các loại đều bị nó cắt ngọt như dưa chuột.
- Ôi!..Chấn Nhạc kiếm từng được xưng tụng là bảo kiếm cứng rắn nhất thiên hạ
nha…nhưng sao mới một chiêu đã bị đoạn rồi?!!
Dưới đài có người sợ hãi than thở.
- Mà công tử kia là ai vậy? có trong tay bảo kiếm đến bực này, thủ hạ dưới
tay cũng là nhất lưu cao thủ còn lợi hại hơn cả bọn Trương Tĩnh. Thậm chí hắn
ta còn chèn ép được cả Võ lâm đệ nhất công tử.
Có người run rẩy nói.
- Không thấy hắn ta thân thiết với Công Tôn tiểu thư như vậy sao? Nói không
chừng cũng là nữ tế của Công Tôn gia. Ôi ôi! Công Tôn tiểu thư của ta ơi…
Có người thở dài u oán.
Trên đài Lý Cáp lại đem tất cả bảo kiếm của Nạp Lan Bác băm vằm. Hắn hù cho
Nạp Lan Bác vừa đau lòng lại vừa kinh sợ, trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ
bảo kiếm có phải đã bị người ta đánh tráo. Nếu không phải là kiếm giả thì làm
sao mới bị chém một nhát đã bị đứt đôi rồi?
Lý Cáp liếc mấy mảnh sắt vụn ngổn ngang dưới chân khinh thường nói:
- Cái đồ sắt vụn này mà cũng dám đưa cho Vô Tình! Ngươi cũng không biết xấu
hổ mà dám để Dương tỷ của ta hộ tống! Hừ hừ! Cái tấm da mặt của ngươi thật dày
đó nha…
- Ngươi!...
Nạp Lan Bác tức giận đến đỏ mặt nhưng mọi người dưới đài đều thấy vô cùng thú
vị. Võ lâm đệ nhất công tử nha! Người thừa kế Nạp Lan gia tộc đó nha! Chính là
Nạp Lan công tử trước nay luôn hung hăng càn quấy đó! Từ khi nào mà hắn ăn
phải thiệt thòi như vậy chứ? Đã ghiền, thật sự là đã ghiền!
Đang nghe hai người công kích nhau thì bỗng nhiên An Thiên Nhai và Hằng Khôn
chợt cảm thấy cái tráp trong tay nhẹ bỗng đi, lại phát hiện Băng Phách thần
kiếm và Thái Cực Nhất Tâm kiếm đã biến mất, trong lòng bọn họ cảm thấy kinh
hãi vô cùng. Ngẩng đầu nhìn lại đã thấy nữ tử mặc quần áo trắng che mặt đang
kính cẩn dâng hai thanh kiếm kia cho Lý Cáp.
An Thiên Nhai và Hằng Khôn liếc nhau một cái, trên mặt không còn chút máu.
Trong nháy mắt vừa nãy, bọn hắn chỉ cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi qua rồi
một mùi thơm thoang thoảng chui vào trong cánh mũi, sau đó cứ vậy mà hai thanh
bảo kiếm không cánh mà bay.
Dưới ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu người trong võ lâm, nàng có thể bất tri
bất giác cướp bảo kiếm trong tay hai kẻ nhất lưu cao thủ. Đây là cái thứ võ
công gì đây??? Ông trời ơi! Có còn là người nữa không đây hả?
Người dưới đài cũng chỉ cảm giác được mắt hoa lên, thấy thân ảnh nữ tử kia hơi
động một chút thì hai thanh bảo kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay nàng. An
Thiên Nhai và Hằng Khôn bên kia cũng đồng dạng là ánh mắt mờ mịt.
Lúc này Phong Liễu Tam nhảy lên đài rồi thì thầm to nhỏ với Nạp Lan Bác mấy
câu. Nạp Lan Bác vừa nghe vừa trợn mắt, chau mày, cố đè nén khó chịu nói:
- Nếu hôm nay bổn công tử mà lui thì sau này sao có thể lăn lộn trên giang hồ
nữa?
Phong Liễu Tam liếc Lý Cáp và Hương Hương bên cạnh rồi nhẹ giọng nói:
- Nữ nhân che mặt kia có võ công vô cùng kỳ quái, chắc chắn lai lịch cũng
không nhỏ. Hôm nay đại sự không thành chi bằng tìm một cái cớ mà lui…
Phong Liễu Tam bên kia nói còn chưa nói xong, Lý Cáp đã đem Thái Cực Nhất Tâm
kiếm chém thành hai nửa, trong miệng tấm tắc nói:
- Đồ bỏ! Đồ bỏ! Sao ngươi lại có thể mang những cái thứ sắt vụn này đến đây
được chứ? Để ta sờ vào cũng thật mất mặt quá!
- Thím có thể nhịn nhưng thúc không nhịn được!
Nạp Lan Bác cắn răng nói.
Phong Liễu Tam vội vàng kéo hắn lại, trầm giọng nói :
- Công tử! Nếu chúng ta không nắm chắc thì không nên manh động!
Trên thực tế là hắn muốn nói phải thua không thể nghi ngờ.
Nạp Lan Bác đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, giống như đang đi giữa
ngày hè mà bị ném vào hầm băng vậy. Hắn không chịu nổi rùng mình một cái, theo
bản năng hắn nhìn qua nữ tử áo trắng đứng bên kia. Nàng ta lúc này cũng đang
nhìn hắn bằng một cái ánh mắt lạnh lùng, sắc như đao. Nạp Lan Bác bị hù cho
thối lui mấy bước mới bình tĩnh lại được.
Đúng là Hương Hương mới thản nhiên liếc Nạp Lan Bác một cái để thị uy, sau đó
nàng nhu thuận cúi đầu, đứng yên lặng bên cạnh Lý Cáp. Lúc này, trông nàng ta
cũng chỉ giống như một nữ tử nhu nhược bình thường chứ nào có chút gì khí thế
của võ lâm cao thủ. Bất quá Nạp Lan Bác bị nàng liếc qua một cái mồ hôi lạnh
đã chảy đầy người.
Lý Cáp cầm lên thanh Băng Phách thần kiếm cuối cùng kia, nhìn nhìn rồi cười
nói:
- Thanh kiếm này nhìn qua rất đẹp! Ta thật không nỡ hủy nó đi, bất quá ngươi
lại mang cả rổ bảo kiếm đến đây thì ta cũng phải giúp ngươi giám định một
chút.
Nói xong hắc kiếm trên tay vung lên.
- Công tử xin dừng tay!
Một tiếng yêu kiều phá không mà đến làm cho Lý Cáp phải ngừng tay một nhịp.
Hắn tò mò híp mắt nhìn về phía âm thanh kia vọng đến.
Lại thêm một nữ tử toàn thân áo trắng như tuyết phiêu phiêu bay đến. Khuôn mặt
đẹp như tranh vẽ xùng dáng người thon thả động tâm can làm cho hai mắt Lý Cáp
sáng ngời. Tuyệt thật! Đúng là tiên tử cưỡi mây mà bay đến!
Nữ tử vừa mới đến nhẹ nhàng rơi xuống trên đài, mọi người trong kiếm hội bỗng
nhiên một trận ồn ào hốt hoảng, ai cũng cảm thấy giống như bị rơi vào chốn
tiên cảnh bồng lai. Ba vị nữ tử đẹp như tranh vẽ đồng dạng cùng xuất hiện một
chỗ, không cần đoán cũng biết chuyện này gây nên chấn động như thế nào.
Công Tôn Vô Tình được người đời ví như băng sơn vạn năm, làm cho người ta cho
dù tán thưởng cũng không dám tới gần, khao khát một lần được thấy giai nhân nở
một nụ cười. Còn nữ tử che mặt đứng bên cạnh vị công tử kia, cho dù không rõ
mặt mũi nhưng chỉ nhìn dáng người thôi cũng biết nàng hiển nhiên là một tuyệt
thế mỹ nữ. Càng thêm náo nhiệt chính là sự xuất hiện của nữ hiệp áo trắng đạp
không mà đến kia. Khuôn mặt nàng là một loại lãnh diễm động lòng người, đúng
là lãnh đến độ mà người ta không dám nhìn thẳng, đẹp đến mức làm người khác
kinh tâm động phách!