Chương 202: Trong bình có gì?
Ban đầu khoảng cách khá xa, Hàn Phi nhìn không rõ ràng, nhưng khi thiếu niên kia đến gần thì Hàn Phi đã nhận ra đối phương.
Người này chính là tiểu lưu manh đã nhảy lầu tự sát. Hắn gầy như que củi, mặt chữ điền, mắt to, tóc nửa vàng nửa đen, trên cánh tay còn xăm một chữ “Hận”.
“Sao hắn lại chạy vào toà nhà ký túc xá rồi?”
Nạn nhân đột nhiên tự mình tìm tới, đương nhiên Hàn Phi sẽ không để hắn chạy mất. Khi nam sinh kia nhìn vào phòng quản lý qua khung cửa sổ, Hàn Phi cũng thò đầu nhìn ra.
Bốn mắt gặp nhau, nam sinh kia giật nảy mình.
“Suỵt, đừng lên tiếng!”
Thấy đối phương rụt về sau, Hàn Phi lập tức tóm lấy cổ áo hắn, tay còn lại bịt miệng hắn, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm chuyên làm chuyện trộm gà bắt chó.
Chờ đến khi nam sinh tỉnh táo lại, Hàn Phi mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
“Quản… quản lý? Sao lại đổi người rồi?”
“Nơi này không an toàn, chúng ta đi vào phòng ký túc xá của ngươi trò chuyện đi.”
Hàn Phi cất linh vị của Khóc vào nồi cơm điện rồi đậy nắp lại, ôm cả cái nồi chạy ra khỏi phòng quản lý ký túc xá. Khi hai người đi vào phòng ngủ 104 và đóng chặt cửa lại, Hàn Phi mới thở phào một hơi.
“Sao ngươi lại có chìa khoá phòng ngủ này? Hàn Phi vừa cất nồi cơm điện vào dưới gầm giường vừa hỏi thăm.
“Ta… ta chính là học sinh trường này, đương nhiên sẽ có chìa khoá phòng ngủ nha.” Nam sinh hùng hồn đáp.
“Ngươi tên là Trương Quan Hành, năm nay 17 tuổi, một năm trước không biết vì sao lại bỏ học, bắt đầu chơi bời phá phách ở xung quanh trường học, còn tự đặt biệt danh cho mình là Chó Hoang.” Hàn Phi kể vanh vách tư liệu của nam sinh. “Ta biết rất rõ về ngươi, hy vọng ngươi đừng nói láo nữa.”
Nam sinh không ngờ Hàn Phi lại biết rõ về mình như thế, hắn co rụt cổ lại, biểu tình trở nên mất tự nhiên.
“Nói cho ta biết ngươi tiến vào toà nhà ký túc xá này bằng cách nào? Tới đây làm gì? Vì sao lại có chìa khoá phòng ngủ?” Hàn Phi không tỏ ra quá nghiêm khắc nhưng lại khiến người ta có cảm giác không giận mà uy.
“Việc này liên quan gì tới ngươi?” Nam sinh lườm Hàn Phi một cái, có vẻ rất chán ghét người lớn.
“Trong trường này xảy ra một số chuyện không tốt. Ta là giáo viên mới đến, ta có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho tất cả học sinh, kể cả những người đã từng là học sinh trường này.” Hàn Phi nói rất rõ ràng, hắn cũng muốn bảo vệ nam sinh trước mặt.
“Ngươi là giáo viên mới tới?” Nam sinh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phi, dè dặt nói: “Trước kia ta ở trong phòng ký túc xá này, chìa khoá ta vẫn còn giữ, lần này ta quay lại không phải để trộm đồ mà là vì muốn quay về một chuyến, bởi vì ta không có chỗ nào để ngủ.”
“Không có chỗ ngủ?”
“Sau khi cha mẹ ly hôn, cha ta vẫn luôn rượu chè suốt ngày, về đến nhà là đè ta ra đánh, còn ói khắp cả nhà. Nơi đó chẳng còn là nhà nữa, bãi rác còn sạch hơn.” Nam sinh bịt chặt chữ “hận” trên cánh tay.
“Vậy ngươi làm sao vào được đây?” Hàn Phi tò mò về việc này hơn. Toà lầu ký túc xá đã đóng kín cửa, bên ngoài toà nhà còn có lưới chống trộm.
“Bạn thân của ta sống trong phòng 201 ở tầng trên, bình thường ta đều đạp lên lưới chống trộm leo vào phòng ngủ của hắn.” Biểu tình trên mặt nam sinh có vẻ kỳ quái, dường như vẫn đang che giấu chuyện gì đó.
“Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói đi, ta là giáo viên, ta có thể giúp ngươi.”
“Kỳ thật bây giờ ta đang bị vây ở chỗ này, không thể thoát ra.” Nam sinh chậm rãi nói ra sự thật, “Vừa rồi ta đến phòng quản lý ký túc xá là để trộm chìa khoá.”
“Bị vây ở chỗ này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không thể từ tầng hai trốn ra ngoài như mọi lần sao?”
“Bạn thân của ta xảy ra chuyện, đám bạn cùng phòng của hắn hình như đều…” Nam sinh do dự một lúc lâu mới nói được hết câu, “Đều đã chết.”
“Đều đã chết?!”
“Khoảng thời gian trước, bạn ta nhặt được một chiếc bình không biết ở đâu ra. Hắn ôm bình về phòng, mỗi đêm đều trò chuyện với chiếc bình đó, về sau thành tích học tập của hắn đột nhiên tăng mạnh.”
Nam sinh sợ hãi kể lại, “Lúc đầu ta cho rằng nỗ lực của hắn đạt được kết quả như mong đợi, về sau khi ta đến phòng ngủ của hắn mới phát hiện, không chỉ có hắn mà tất cả các nam sinh khác trong phòng đều vây quanh chiếc bình. Sắc mặt bọn hắn trắng bệch nhìn vào trong bình, không ngừng lẩm bẩm gì đó.”
“Ban đầu ta cũng không để ý, nhưng mấy ngày sau ta quay lại phòng 201 thì phát hiện bạn ta đã biến mất! Ba người bạn cùng phòng thì vẫn đang vây quanh chiếc bình kia.”
“Trong lòng ta rất sợ hãi, ta chạy ra khỏi phòng ngủ 201 rồi gọi điện cho bạn thân ta. Bạn thân ta bắt máy và trò chuyện rất bình thường, chỉ là giọng hắn trong điện thoại còn mang theo tiếng vang.”
“Tiếng vang?”
“Vâng, cảm giác như hắn đang đứng trong một gian phòng bịt kín mà nói chuyện ấy.” Trương Quan Hành huơ huơ tay giải thích. “Hắn nói mình đang sống rất tốt, đang học tập trên lớp, bảo ta đừng lo lắng.”
“Ta nghĩ bụng gia hoả này đúng là đổi tính rồi, trước kia khi tan học hắn trốn đi chơi nhanh hơn cả ta, không nguyện ý ở lại trong lớp thêm một giây nào. Vậy mà bây giờ tan học còn ở lại lớp để ôn tập, chẳng trách thành tích của hắn lại tăng mạnh như vậy.”
“Thấy hắn vẫn bình thường như vậy, còn có thể nói đùa nên ta cũng yên tâm hơn nhiều. Nhưng điều khiến ta cảm thấy không ổn là… đến hơn 11 giờ đêm, ta lại gọi điện thoại cho hắn, đầu dây bên kia vẫn có tiếng vang hệt như vậy, và hắn nói vẫn đang ở trong lớp làm bài tập!”
“Vào giờ đó lớp học đã khoá cửa từ lâu, tắt hết đèn, làm sao hắn có thể học tập ở đó cho được? Ta cảm thấy có vấn đề nên lặng lẽ chạy tới phòng ngủ 201, gõ thử cửa phòng, nào ngờ cửa lại không khoá.”
“Ta đẩy cửa ra nhìn vào trong, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một nam sinh. Hắn cúi đầu, tập trung tinh thần nhìn vào trong miệng bình, biểu tình trên mặt rất đáng sợ. Ta không dám đi tới gần chiếc bình đó, chỉ dùng cây chổi nhẹ nhàng đụng vào hắn. Hắn vừa nghiêng đầu nhìn sang, biểu tình trên mặt lại khôi phục như trước, ta còn tưởng là trước đó mình gặp ảo giác.”