Chương 209: Chảy máu mắt
Hắn đưa tay sờ lên cổ, phát hiện chỗ đó đã ướt sũng.
“Bị rò rỉ nước? Nhưng trên đầu ta không phải trần nhà mà là ván giường tầng trên nha?”
Trương Quan Hành nghi hoặc ngẩng đầu lên, phát hiện ngay trên đầu mình có một gương mặt đã bị huỷ dung.
“Th..th..thầy…” Bàn tay Trương Quan Hành run rẩy chạm vào Hàn Phi.
“Gì thế?”
“Nàng… nàng đang ở ngay trên đỉnh đầu chúng ta!” Nói xong câu đó, Trương Quan Hành tóm lấy Hàn Phi nhảy sang chỗ khác, hai người quay đầu nhìn lại chiếc giường.
Nơi đó không có gương mặt quỷ nào, chỉ là giường tầng trên đã ướt sũng, mơ hồ có thể nhìn ra vết bẩn có dạng của một người.
“Ta đã thấy mà! Ta thật sự đã nhìn thấy!”
“Đừng gấp gáp, ta tin tưởng ngươi.” Hàn Phi ra hiệu cho Trương Quan Hành bình tĩnh lại, sau đó vươn tay chạm vào chăn đệm, sử dụng năng lực chạm đến bí mật sâu trong linh hồn.
Khi đầu ngón tay Hàn Phi chạm vào vết bẩn trên nệm, trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc thê thảm của nữ sinh, Hàn Phi cảm nhận được sự tuyệt vọng và hối hận trong đó.
“Các ngươi bức tử nàng, bây giờ nàng tới tìm các ngươi trả thù cũng là đương nhiên.” Hàn Phi không có ý định đi cứu đối phương, một là hắn không có năng lực này, hai là hắn cảm thấy người làm sai thì nên đón nhận sự trừng phạt.
Mùi hôi thối trong phòng khiến người ta muốn ngạt thở, quần áo Hàn Phi không biết vì sao lại trở nên ướt sũng, phòng ngủ này giống như đang bị nước ngập vào, càng lúc càng ẩm ướt và âm lãnh, toàn bộ ánh sáng đều bị nuốt chửng.
Hàn Phi mở bảng nhiệm vụ lên xem, còn 6 phút nữa nhiệm vụ mới kết thúc.
Cầm chiếc bình đen dưới mặt đất lên, Hàn Phi cảnh giác nhìn xung quanh, hắn biết đối phương đã sắp xuất hiện.
Tiếng đập cửa bên ngoài trở nên gấp gáp, Hàn Phi và Trương Quan Hành cảnh giác cao độ. Khi nhiệm vụ chỉ còn 3 phút nữa là hoàn thành, tiếng đập cửa bên ngoài đột nhiên dừng lại, sau đó tiếng bước chân vang lên như thể con quỷ bên ngoài đang rời đi.
Khi tiếng bước chân kéo lê vang lên, Hàn Phi khẽ thở phào một tiếng, nhưng chính lúc này hắn nhận ra có điểm không ổn!
“Hình như có đến hai tiếng bước chân!”
Hàn Phi đột ngột xoay người lại.
Một nữ sinh toàn thân ướt sũng đang đứng ngay sau lưng Trương Quan Hành, quần áo dán sát vào người, làn da tái nhợt không còn chút máu.
Nước đọng dưới mặt đất đã phủ đầy lên người Trương Quan Hành, gương mặt bị biến dạng tràn đầy đau đớn và phẫn uất, cơ thể nàng đang không ngừng biến lớn.
“Ở sau lưng ngươi!”
Hàn Phi tóm lấy cánh tay Trương Quan Hành, kéo hắn ra xa khỏi nữ sinh kia, ngay sau đó mở nắp bình hướng về phía nàng.
Có lẽ vì bình cầu nguyện đã bị trọng thương, hoặc có lẽ nữ sinh có thực lực rất đáng sợ nên sau khi nhìn thấy chiếc bình đen, nàng chỉ hơi khựng lại mấy giây đồng hồ.
Lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hàn Phi lôi Trương Quan Hành đến bên người.
Lúc này thân thể nữ sinh và nước trong phòng ngủ đều dung hợp với nhau, trên người nàng toả ra oán khí kinh người. Chiếc bình đen vang lên một tiếng “rắc” giòn tan, trên bình xuất hiện thêm một vết nứt, Hàn Phi biết mình không kéo dài thời gian thêm được nữa.
“Ngươi hướng miệng bình về phía nàng.” Hàn Phi đưa chiếc bình cho Trương Quan Hành, sau đó lấy hình nhân giấy ra khỏi thanh vật phẩm.
Trong lúc nguy cấp, Hàn Phi không có thời gian câu thông với hình nhân giấy nên cắt vào tay mình một đường, để máu tươi nhỏ vào hình nhân giấy.
Nếm được máu tươi, hình nhân giấy từ từ mở mắt ra, nó nhìn về phía Hàn Phi, trong mắt mang theo sự tưởng niệm đầy bệnh hoạn.
Nó lung la lung lay đứng dậy, rõ ràng chỉ là một hình nhân bằng giấy nhưng biểu tình trên gương mặt nó lại chẳng khác người sống chút nào.
Khí tức âm tà xuất hiện, hình nhân giấy đi một bước lại quay đầu nhìn Hàn Phi một cái, trong mắt có tưởng niệm sâu sắc, cũng có sát khí nồng đậm.
Từ khi hình nhân giấy xuất hiện, nữ sinh trong phòng ngủ dồn hết sự chú ý về phía nó. Có lẽ vì khi còn sống nàng gặp phải vô số nguyền rủa và chửi mắng nên sau khi chết nàng cực kỳ thù hận các loại nguyền rủa.
Oán khí kinh người ngập tràn khắp căn phòng, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm và tiếng khóc, ngay sau đó từng thân ảnh hình người đọng nước bị nữ sinh tóm ra khỏi vách tường, bọn chúng dần hội tụ lại thành nước sông màu đen.
Nước sông giá lạnh thấu xương khiến người ta ngạt thở và tuyệt vọng, trong đó ngập tràn nhục mạ, chửi bới, ngược đãi… tất cả những bất hạnh mà nữ sinh từng gặp phải khi còn sống đều hoá thành nước sông bao phủ lấy nàng.
Nữ sinh gào lên một tiếng chói tai. Hình nhân giấy màu máu là vật nguyền rủa cấp F, nó có thể chống lại tâm tình tiêu cực trong nước sông nhưng khi nước sông không ngừng dâng lên, vết máu trên người nó lại nhạt dần đi.
Ác ý trong mắt hình nhân giấy bắt đầu khôi phục, gương mặt giống hệt Từ Cầm của nó đang từ từ tróc ra, dần trở nên mơ hồ.
Khi hình nhân giấy giao thủ với nữ sinh, ký ức của Hàn Phi bắt đầu hợp nhất với ký ức của hình nhân giấy, từng cảnh tượng tra tấn tinh thần người ta không ngừng lặp đi lặp lại trong não Hàn Phi.
Hốc mắt truyền tới cảm giác giá lạnh, thế giới trong mắt Hàn Phi hoá thành một màu đỏ như máu.
“Thầy, mắt thầy đang chảy máu kìa!”
Trương Quan Hành hét lên, Hàn Phi lại không dám phân tâm một giây nào. Đối với hắn việc điều khiển vật nguyền rủa cấp F có độ khó quá lớn.
Phân chia theo đẳng cấp thì cấp độ F đối ứng với người chơi cấp 10 ~ 20, mà hình nhân giấy lại còn là vật nguyền rủa đặc biệt.
“Nhất định phải cầm cự được!” Hàn Phi cắn chặt răng, không ngừng trải nghiệm nỗi tuyệt vọng và thống khổ mà hình nhân giấy đã phải trải qua, đây là một trận chiến tranh giành ý chí.
Dòng sông màu đen không ngừng va chạm nhưng hình nhân giấy lại giống như bãi đá ngầm ngăn ở phía trước, ngoại trừ vết máu trên thân nó đã nhạt đi, nó không gặp phải bất kỳ tổn thương nào.
Trong phòng ngủ 304, ngoài mặt là nữ sinh và hình nhân giấy đang chiến đấu nhưng trên thực tế lại là Hàn Phi đang liều mạng với ký ức của hình nhân giấy.
Ký ức của vật nguyền rủa giống như một con dao có bôi chất độc, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị nó ảnh hưởng, thậm chí ngay cả ký ức và nhân cách cũng trở nên vặn vẹo.