Chương 208: Trong phòng và ngoài phòng đều có
Bên cạnh giường số bốn chẳng biết từ bao giờ đã có một bóng đen đang đứng, toàn thân ướt đẫm, quần áo dính sát vào người, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười hoà ái kia không biết vì sao lại bị biến dạng.
Hàn Phi xem hết quyển nhật ký, trong đó tuy có những lời sám hối muộn màng nhưng hắn cảm thấy đó chẳng khác gì nước mắt cá sấu.
Ba nữ sinh kia khi đứng trước tuyệt vọng và tử vong mới nhớ đến thứ gọi là thiện lương.
Trang cuối cùng trong nhật ký thậm chí còn có một tấm ảnh chụp của cả bốn nữ sinh phòng 304 khi mới vào năm học, nhưng tấm ảnh chỉ khiến Hàn Phi cảm thấy buồn cười.
Đặt nhật ký xuống, Hàn Phi cầm tấm ảnh chụp lên, phía sau có viết tên của bốn người.
Nữ sinh giường số bốn tên là Thư Mộng Đình, trong ảnh nàng cười rất dịu dàng.
“Một đứa bé tốt đẹp cỡ nào, vậy mà lại bị ép trở thành quái vật.” Hàn Phi bỏ tấm ảnh chụp vào túi áo, bởi vì hắn cảm nhận được âm khí toát ra từ tấm ảnh.
“Môi trường xung quanh đúng là có ảnh hưởng rất lớn đến con người.” Trương Quan Hành nhìn chữ “Hận” khắc trên cánh tay mình, rất cảm thông với cảnh ngộ của Thư Mộng Đình.
“Đúng vậy. Trước đây rất lâu ta cũng là một đứa trẻ đơn thuần thiện lương.” Hàn Phi đặt chiếc bình đen chứa thi thể ở vị trí gần cửa phòng, nếu lệ quỷ tiến vào từ cửa chính thì hắn sẽ thử dùng chiếc bình để khống chế đối phương.
Hàn Phi không định tổn thương lệ quỷ kia, mà thật ra hắn cũng không có năng lực tổn thương nó, cho nên ngay từ đầu hắn đã dự định sẽ kiên trì trong 30 phút, sau đó lập tức bỏ chạy.
Lúc này nhiệm vụ đã tiến hành được 15 phút, vẫn chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hàn Phi và Trương Quan Hành đã lục tung cả gian phòng lên nhưng vẫn không tìm được manh mối nào hữu dụng.
“Thầy, vậy tiếp theo chúng ta chỉ cần cố thủ trong phòng này là được rồi đúng không?” Trương Quan Hành nhớ lại nội dung ghi trong nhật ký. “Ba nữ sinh kia sở dĩ xảy ra chuyện là vì quản lý ký túc xá tới, các nàng mở cửa ra nên mới khiến Thư Mộng Đình tiến vào. Chúng ta chỉ cần đóng kín cửa lại thì chắc sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
“Ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi.” Hàn Phi lắc đầu nói, “Mấy trang cuối cùng trong nhật ký đã bị xé đi, người viết nhật ký cũng gặp bất trắc, nói rõ lúc đó Thư Mộng Đình đã tiến vào phòng ngủ.”
“Đúng nhỉ.”
“Nếu nàng đi vào rồi và cho tới giờ vẫn chưa ra ngoài thì sao?” Câu nói này của Hàn Phi khiến Trương Quan Hành sửng sốt.
“Ý… ý thầy là quỷ vẫn còn ở trong phòng ngủ? Vậy, vậy sao ngoài cửa lại có tiếng bước chân?” Trương Quan Hành đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Ngươi có phát hiện tiếng bước chân đó rất kỳ quái không? Cảm giác như nó bị thứ gì đó kéo đi?” Hàn Phi nói thẳng vào điểm chính, “Con quỷ ngoài kia có thể chỉ là nguyên nhân để ép chúng ta tiến vào trong phòng.”
“Ép chúng ta đi vào phòng?”
“Ừ.”
Hàn Phi đọc lời giới thiệu nhiệm vụ ẩn, trong đó ghi là dù xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa, kiên trì trong 30 phút.
Hầu hết nhiệm vụ mà Hệ thống giao cho Hàn Phi đều là ép hắn leo lên lưng cọp. Hệ thống yêu cầu hắn không được mở cửa, không phải vì bên ngoài có quỷ, mở cửa sẽ gặp nguy hiểm, mà là muốn nói cho hắn biết trong phòng có quỷ, phải kiên trì không chết mất trong 30 phút nha.
Đợi sau 30 phút, hắn đương nhiên có thể mở cửa rời đi, mà điều kiện tiên quyết là… vẫn còn sống.
Cái Hệ thống quỷ quái này luôn có thể dùng những từ ngữ mang tính chữa lành nhất, bình thản nhất để giao cho hắn những nhiệm vụ điên rồ nhất.
“Trong phòng và ngoài phòng đều có quỷ, vấn đề là chúng ta phải đối mặt với con quỷ nào.” Hàn Phi ngồi trên giường, bị ma luyện đến mức lúc này cũng có thể bình tĩnh suy luận như thần.
“Đều có quỷ sao…” Trương Quan Hành ngoan ngoãn ngồi sát bên cạnh Hàn Phi, thiếu niên hư hỏng này đã được trò chơi hệ chữa lành biến thành một đứa bé ngoan rất nghe lời giáo viên, thậm chí còn có hơi bám người.
“Đừng sợ, chờ đủ 30 phút là ổn.” Hàn Phi vừa nói dứt câu, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân.
Âm thanh kỳ quái đến gần gian phòng 304 từng chút một, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa.
Chìa khoá được tra vào ổ, ổ khoá cũ kỹ phát ra tiếng răng rắc khiếp người. Đối phương dùng lực mạnh hơn, toàn bộ khoá cửa đều rung động như sắp rớt ra.
Hàn Phi và Trương Quan Hành ngậm chặt miệng lại, hai cặp mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa phòng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mấy phút sau, ngoài cửa lại trở nên yên tĩnh.
“Nàng đi rồi sao?”
Trương Quan Hành còn chưa nói hết câu, ngoài cửa phòng lại bị gõ vang.
Tiếng gõ cửa khiến Trương Quan Hành giật nảy mình, hắn đứng bật dậy, suýt chút nữa đã đụng đầu vào giường tầng trên.
Cảnh tượng trong nhật ký lại tái diễn, tiếng gõ cửa vang lên với tiết tấu cố định.
Nếu quỷ đột nhiên xuất hiện thì bọn hắn chỉ sợ hãi trong nháy mắt, nhưng bây giờ tiếng đập cửa lại như cố ý giày vò người trong phòng, nàng trở về mang theo oán niệm, thù hận và thống khổ.
Mùi hôi thối trong phòng càng thêm nồng đậm, không khí trở nên ẩm ướt, cửa sổ phòng rõ ràng đã đóng chặt nhưng thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua.
Cách một cánh cửa, Hàn Phi và Trương Quan Hành cũng không biết ngoài kia có thứ gì, nhưng cảm giác không biết mới là thứ tra tấn người ta nhất.
Hai tay hiện ra gân xanh, Trương Quan Hành cầm giấy bút trên bàn, viết một câu cho Hàn Phi xem.
“Thầy, ta ra mở cửa, thầy cầm cái bình kia ném vào con quỷ nhé!”
Suy nghĩ của Trương Quan Hành không tệ, nhưng hắn lại không để ý đến một điều, chiếc bình nguyền rủa này là “vũ khí” hiếm hoi của Hàn Phi, ném nó ra rồi thì làm sao đối phó với con quỷ trong phòng?
Hơn nữa còn chưa đủ 30 phút, Hàn Phi tuyệt đối sẽ không rối loạn tay chân, thế nên hắn viết một câu vào mảnh giấy: “Đợi lát nữa làm theo lời ta.”
Con quỷ trong phòng 304 muốn kéo dài thời gian, điều này phù hợp với ý định của Hàn Phi nên hắn và Trương Quan Hành cứ thế im lặng nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Dần dà, cửa phòng ngủ bắt đầu rung lên, trong phòng cũng càng lúc càng ẩm ướt.
Trương Quan Hành đang tập trung lực chú ý vào cửa phòng, đột nhiên cảm thấy cổ mình mát lạnh khiến hắn rụt đầu lại.