Chương 217: Lại là nhiệm vụ ẩn
“Hắn rơi xuống từ trên sân thượng, xương sống bị đứt đoạn, cổ xoay ngược 180 độ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía tầng cao nhất trên toà lầu. Kể từ hôm đó, có một số học sinh thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một người đứng trong hành lang, đưa lưng về phía mình.”
Nghe xong chuyện của Trương Quan Hành, Hàn Phi hơi nghi hoặc.
Hắn đánh giá Trương Quan Hành một lát, đột nhiên phát hiện chữ “hận” trên cánh tay Trương Quan Hành đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Quan Hành, hình xăm trên cánh tay ngươi sao lại biến mất rồi?” Hàn Phi lặng lẽ lui về sau một bước.
“Ta cũng không biết.” Trương Quan Hành mờ mịt đáp, “Ngày hôm qua sau khi gặp thầy, hình xăm của ta ngày càng mờ nhạt, sau đó khi cửa ra vào ký túc xá mở ra, chữ “hận” đó đã hoàn toàn biến mất.”
“Khi cửa ký túc xá mở ra?” Hàn Phi nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay Trương Quan Hành, sử dụng năng lực chạm đến bí mật sâu trong linh hồn.
Nam sinh trước mắt đúng là Trương Quan Hành, linh hồn hắn truyền lại đủ loại cảm xúc giống hệt trước đó.
“Quan Hành, trong câu chuyện ma ngươi kể, con quỷ đưa lưng về phía người khác có từng xuất hiện trong ký túc xá này không?”
“Chưa từng. Một số học sinh nhìn thấy hắn xuất hiện trong toà phòng học, dường như vì bị bạn gái hại chết nên trong lòng hắn tràn đầy oán niệm, vẫn một mực đi tới đi lui trong toà nhà đó.”
“Nói cách khác, gia hoả kia đã nhân cơ hội cửa ký túc xá mở ra để tiến vào nơi này. Cũng chính là sau khi nó tiến vào, chữ “hận” trên tay ngươi biến mất?”
“Đúng vậy, chính là như thế.” Trương Quan Hành không hiểu Hàn Phi muốn nói cái gì.
“Vì sao trước đây ngươi lại xăm chữ đó lên cánh tay?” Hàn Phi thấp giọng hỏi, “Ngươi đừng xem ta là thầy giáo, cứ coi ta như một người bạn có thể thổ lộ tâm sự, ta cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi cho bất kỳ ai.”
Trương Quan Hành do dự một lúc lâu mới mở miệng nói: “Mẹ ta từ bỏ ta và cha, bà rời đi, để lại một mình ta ngày ngày bị cha đánh đập.”
“Là vì mẹ ngươi?”
“Khi cha ta giận lên sẽ uống rượu vào rồi đánh đập ta để hả giận. Một số bạn học thường xuyên chế giễu ta, lấy mẹ ta ra đùa cợt.” Bàn tay Trương Quan Hành nắm chặt lại. “Ta hận tất cả bọn hắn, ta hận cả thế giới này, vì sao mọi bất hạnh lại xảy ra với ta? Ta vốn chẳng cần giàu sang hay hạnh phúc, ta chỉ muốn được sống giống như những thiếu niên khác, nhưng cuộc đời này lại bắt nạt ta, không cho ta nhìn thấy chút hy vọng nào.”
Hàn Phi nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Quan Hành an ủi mấy câu, sau đó nhẹ giọng nói, “Ngươi hận toàn bộ thế giới này, vậy ngươi không hận ai? Chẳng hạn như bạn gái Sơ Hạ của ngươi?”
Nghe nhắc tới hai chữ Sơ Hạ, biểu tình trên mặt Trương Quan Hành không dữ tợn và thống khổ như Hàn Phi dự đoán, “Ta không hận nàng, nàng là người duy nhất chịu tin tưởng ta, đương nhiên bây giờ còn có cả thầy.”
Trương Quan Hành đã quên chuyện mình tử vong, hắn bây giờ chỉ nhớ tới cái tốt của Sơ Hạ.
Hàn Phi nheo mắt lại. Hắn phát hiện tình huống của Trương Quan Hành rất giống Mạnh Thi. Bọn họ đều quên mất chuyện mình đã tử vong, quên đi nỗi đau đớn và tuyệt vọng, từ đó giữ được lý trí cho bản thân.
Hàn Phi nghi ngờ Lầu trưởng tiền nhiệm đã động tay động chân trên người Trương Quan Hành.
Nếu thật là như vậy, nói không chừng Hàn Phi có thể tìm được manh mối do Lầu trưởng tiền nhiệm lưu lại từ trên người Trương Quan Hành.
Kỳ thực sau khi nghe câu chuyện ma mà Trương Quan Hành kể, Hàn Phi đã cảm thấy không đúng. Trương Quan Hành rõ ràng đang kể lại câu chuyện của chính hắn, con quái vật đưa lưng về phía người khác ở ngoài hành lang có khả năng chính là oán hận trong lòng hắn tạo thành.
“Khi chữ Hận trên tay ngươi biến mất, gia hoả đưa lưng về phía người khác kia lại xuất hiện, có khi nào hai người các ngươi có liên quan đến nhau không?” Hàn Phi chậm rãi dẫn dắt tư tưởng Trương Quan Hành.
“Liên quan?” Trương Quan Hành yên lặng nhìn cánh tay mình, chữ Hận kia tựa như chưa từng tồn tại.
Hắn suy tư thật lâu, khi hắn vừa định lắc đầu thì cửa phòng ngủ 104 đột nhiên bị thứ gì đó va chạm.
Không phải tiếng gõ cửa hay đập cửa, mà giống như ai đó dùng lưng tông vào!
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã phát động nhiệm vụ ẩn cấp G —— đưa lưng về phía ngươi.]
[Đưa lưng về phía ngươi: ta giao phía sau lưng cho ngươi, ngươi lại đẩy ta vào vực sâu. Ngươi sợ ta âm hồn bất tán, kỳ thực ta liều mạng quay đầu lại chỉ là để nhìn ngươi một lần cuối cùng.]
[Yêu cầu của nhiệm vụ: trong nửa giờ đừng để nó áp vào lưng ngươi.]
[Thời gian thực hiện nhiệm vụ tính từ lúc này.]
Thông báo vang lên, Hàn Phi lập tức trở nên khẩn trương cao độ. “Không thể để nó áp vào lưng ta? Mô tả nhiệm vụ này nghe thật là doạ người.”
“Thầy, thầy làm sao thế?”
“Cẩn thận, gia hoả kia đang ở ngoài cửa!” Hàn Phi kéo Trương Quan Hành đứng bật dậy khỏi giường, hai người cùng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
“Bành!”
Cửa phòng 104 lại bị va chạm mạnh, cánh cửa rung lên như thể lúc nào cũng có thể bị phá tan tành.
“Không biết cửa này chịu được bao lâu nữa.”
Hàn Phi kéo giường và bàn đọc sách tới chắn ngay cửa, nhưng đúng lúc này hắn trông thấy có máu tươi đang chảy vào qua khe cửa dưới đất.
Điều khiến hắn càng cảm thấy kinh khủng là, ngoài cửa truyền tới tiếng xương cốt bị vỡ nát, có vẻ như quái vật kia có thể tự do thay đổi hình dạng thân thể.
Mùi máu tươi trong không khí nồng nặc đến cực hạn, Hàn Phi bảo Trương Quan Hành đặt chiếc bình ở gần cửa, sau đó để cự mãng quấn quanh người mình.
Cửa phòng bằng gỗ rung lên kịch liệt, máu đỏ thẫm và xương thịt bị nghiền nát chảy vào phòng thông qua khe cửa, dưới mặt đất lúc này là một mảng đỏ lòm.
Hàn Phi và Trương Quan Hành không ngừng lùi lại tới ban công. Lớp lưới rỉ sét bảo vệ ban công đã bị tổn hại nghiêm trọng, vây lấy hai người bọn họ.
“Thầy, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi đứng ở sau lưng ta, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời đi, việc còn lại cứ giao cho ta là được.” Hàn Phi không cách nào rời khỏi trò chơi, nếu nhiệm vụ này không làm xong thì hắn cũng toi đời.