Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 218: Cuộc chiến không cân sức

Chương 218: Cuộc chiến không cân sức
Trái tim hắn đập lên thình thịch, bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Con quái vật kia đã biến thành một đống máu thịt nát vụn lèn vào khe cửa, bắt đầu nhúc nhích trở lại khiến Hàn Phi tê cả da đầu.
Đám máu thịt và xương vụn từ từ gom lại, hoá thành một bóng lưng vặn vẹo xuất hiện trong phòng 104. Không khí trong phòng ngủ bị kềm nén đến không thể thở nổi, quái vật kia hấp thụ toàn bộ vết máu, dần dần trở nên hoàn chỉnh.
Lần đầu tiên quan sát quái vật kia ở cự ly gần, Hàn Phi phát hiện nó trông giống với Trương Quan Hành, chỉ là trên người nó mặc đồng phục của trường tư thục Ích Dân.
Hàn Phi chậm rãi dời mắt nhìn về phía cánh tay nó, mơ hồ nhìn thấy một chữ “Hận” đẫm máu. Con chữ kia bị người ta dùng ngón tay cào ra, vết thương vẫn chưa khép lại, cứ không ngừng chảy ra máu đen.
Hàn Phi khẽ lùi về sau, lưng hắn đột nhiên đụng phải Trương Quan Hành.
“Vì sao trên cánh tay nó cũng có chữ đó?”
Nghe vậy, Hàn Phi quay đầu nhìn lại. Trương Quan Hành lúc này đang kinh ngạc nhìn con quái vật, ánh sáng trong mắt cấp tốc biến mất, thay vào đó là vẻ mê mang và thống khổ.
“Ta chưa từng nhìn thấy bóng lưng của hắn trước đây, nhưng vì sao lại cảm giác quen thuộc như vậy?”
“Ta chỉ cần nhìn thôi đã cảm nhận được sự tuyệt vọng và khổ sở của hắn. Mỗi một đoạn xương trên người hắn đều bị vỡ nát, hắn không cách nào thốt lên được một tiếng, bên tai chỉ toàn tiếng gió rít gào, dù phải vặn gãy cổ hắn cũng muốn quay đầu nhìn lại.”
Giọng của Trương Quan Hành càng lúc càng âm trầm đáng sợ. Hắn nắm chặt cánh tay mình, móng tay hung hăng cào vào trong thịt.
“Ta nhớ ra hắn, ta biết hắn…”
Thân thể Trương Quan Hành phát ra tiếng vang giòn, bắt đầu vặn vẹo giống như con quái vật kia. Hàn Phi đứng giữa cả hai, sắc mặt vô cùng tồi tệ.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Trương Quan Hành, cho dù sau lưng xảy ra chuyện gì hắn cũng không quay đầu lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mắt.
“Quan Hành, bên cạnh ngươi lúc này có một người thật sự tín nhiệm ngươi, có một người vì muốn cứu ngươi mà không tiếc tính mạng mình, ngươi đã không còn cô đơn nữa.”
Thanh âm của Hàn Phi tạo thành tiếng vọng trong toà nhà ký túc xá, Trương Quan Hành nghe được lời này, biểu tình trên mặt càng thêm đau đớn.
Quái vật kia cũng nghe được lời Hàn Phi nói, cổ nó phát ra tiếng ken két khiếp người. Lưng nó vẫn đưa về phía Hàn Phi, nhưng đầu nó từ từ chuyển động.
Khi cái đầu quái vật xoay hẳn ra sau lưng, Hàn Phi nhìn thấy một gương mặt giống như đúc Trương Quan Hành, chỉ là trên mặt nó toàn là vết thương, thất khiếu đổ máu.
Oán hận và đau đớn xuyên thấu từng tế bào, trói chặt linh hồn của quái vật, khiến trong mắt nó chỉ còn lại căm hận.
Chữ “Hận” trên cánh tay đang chảy máu, hận ý vặn vẹo không ngừng thiêu đốt thân thể, quái vật ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Phi. Cánh tay nó nâng lên, một giây sau đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Phi.
Gương mặt chảy máu xuất hiện rõ ràng trước mắt, hai chóp mũi như sắp chạm vào nhau. Hàn Phi không ngờ quái vật lại nhanh như vậy.
Hắn muốn thuyết phục Trương Quan Hành tỉnh táo lại, muốn giúp Trương Quan Hành chiến thắng được hận ý trong lòng, nhưng con quái vật kia có vẻ như đã nhận ra ý định này, nó không tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột mà thật sự muốn giết Hàn Phi.
Hàn Phi cảm nhận được sát khí thấu xương, thân thể như rơi vào trong hầm băng, mỗi một sợi dây thần kinh đều bị kích thích tới mức rung lên.
Sợ hãi và tử vong đến gần trong gang tấc, trong đầu Hàn Phi lúc này chỉ còn lại lý trí đang nhanh chóng tính toán thực lực của đôi bên và thời gian thực hiện nhiệm vụ.
Tuy rằng con quái vật trước mặt Hàn Phi lúc này chỉ là hận ý nhưng nó đã có thực lực tương đương với oán niệm, trong con ngươi nó chỉ còn có thù hận không cách nào hoá giải được, nó hoàn toàn là một con ác quỷ đã vứt bỏ toàn bộ nhân tính. Hàn Phi muốn ngăn nó lại thì chỉ có thể sử dụng hình nhân giấy, ngoài ra hắn chưa nghĩ được biện pháp nào khác.
Máu tươi bắn tung toé lên người Hàn Phi, cánh tay con quái vật đột nhiên vung lên đập về phía đầu hắn!
Hàn Phi không sợ hãi, hắn nhớ kỹ yêu cầu của nhiệm vụ nên dùng hai tay tạo thành thế phòng ngự che chắn đầu mình, đồng thời sử dụng năng lực chạm đến bí mật sâu trong linh hồn.
Rắc!
Khi tay Hàn Phi va chạm với tay quái vật, âm thanh xương cốt bị gãy vang lên, Hàn Phi lui về sau hai bước, sau lưng đụng phải thân thể của Trương Quan Hành.
Cánh tay trái rủ xuống, trên da Hàn Phi xuất hiện từng mảng lốm đốm màu đen. Cơn đau đớn kịch liệt truyền tới, Hàn Phi không kịp kiểm tra cánh tay mình thì hai tay quái vật đã quấn lấy thân thể của hắn như dây thừng.
Máu đen hôi thối thấm đầy lên người Hàn Phi rồi hoá thành hai bàn tay đầy oán hận bóp cổ hắn.
Thân thể quái vật có thể tuỳ ý biến hình, toàn thân Hàn Phi truyền tới đau đớn, cổ bị thít chặt đến sắp ngạt thở.
Lực lượng giữa đôi bên chênh lệch quá lớn, chỉ cần nơi nào bị nó chạm vào thì sẽ bị thương, đây là trận đấu hoàn toàn nghiêng về một phía.
Cột sống vặn vẹo, cổ sắp bị bẻ gãy, khi Hàn Phi mở thanh vật phẩm ra chuẩn bị ném hình nhân giấy ra ngoài thì sau lưng hắn đột nhiên truyền tới một tiếng hét thảm.
Trương Quan Hành được Hàn Phi che chắn ở phía sau đã dùng năm ngón tay cào nát thịt trên cánh tay mình, trên cánh tay máu me đầm đìa kia có thể nhìn ra một chữ “Hận” mờ nhạt. Ánh mắt hắn biến thành màu đỏ đục ngầu.
Đau đớn, tuyệt vọng và hận ý vô biên vô tận đang lấp dần đi ý chí của Trương Quan Hành. Nhân tính ít ỏi dường như sắp bị thôn phệ, ngũ quan trên mặt không ngừng vặn vẹo, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào con quái vật đối diện.
Con quái vật thấy Trương Quan Hành biến hoá, nó tiện tay ném Hàn Phi sang một bên, đi tới trước mặt Trương Quan Hành.
Hai mắt Trương Quan Hành đỏ như máu nhìn gương mặt giống hệt mình, hắn thấy được kết cục của bản thân, những ký ức đã quên đi đột nhiên quay trở lại như thuỷ triều, hắn vươn tay về phía quái vật, bắt lấy phần lưng của “chính mình”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất