Chương 229: Lão Lý là người tốt
Hàn Phi nhìn màn hình giám sát không rời mắt. Hắn biết mình chỉ còn cách nữ nhân kia có mười mấy mét. Khi thân ảnh nữ nhân hoàn toàn biến mất trong camera cuối cùng, cánh cửa phòng bảo vệ đột nhiên bị gõ vang!
Không có chút thời gian giảm xóc nào, âm thanh gõ cửa vừa xuất hiện đã khiến bắp thịt toàn thân Hàn Phi căng lên. Hắn đứng yên không dám động đậy, cũng không phát ra âm thanh gì.
Nhiệm vụ đã sắp hoàn thành!
Trong không khí bắt đầu xuất hiện mùi hôi thối kỳ lạ như thể một tủ lạnh chứa đầy thịt tươi đột nhiên bị ngắt điện, sau đó một tháng người ta mới mở tủ lạnh ra.
Cả gian phòng phiêu tán một mùi khó ngửi khiến người ta cảm thấy dạ dày khó chịu, lúc nào cũng có thể nôn ra.
“Mùi này từ đâu tới?”
Mồ hôi lạnh chảy xuống má, Hàn Phi dựa vào lực lượng ý chí mà cố gắng chống đỡ, hắn không hề dám phân tâm, đôi mắt vẫn dán vào màn hình giám sát.
Mùi thối càng thêm nồng nặc, tiếng đập cửa cũng ngừng lại, chỉ là chuyện càng thêm hỏng bét đã xảy ra.
Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khoá tra vào ổ, ngay sau đó Hàn Phi nghe được tiếng lò xo bên trong ổ khoá bung ra, cửa phòng bảo vệ cứ thế bị đẩy mở!
Cánh cửa cũ kỹ vang lên tiếng cót két như người bị bệnh nặng đang thều thào cầu cứu. Mùi thối tràn ngập trong phòng, hàn ý từ chiếc nhẫn khiến ngón tay Hàn Phi muốn đóng băng.
Hắn cắn chặt răng, giấu tay ra sau lưng, lặng lẽ mở sẵn thanh vật phẩm, chuẩn bị tinh thần ném hình nhân giấy ra bất cứ lúc nào.
“Ngươi là ai thế? Sao lại chạy vào phòng bảo vệ, còn khoá cửa lại nữa?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của một ông lão.
Đối phương không trực tiếp động thủ, đối với Hàn Phi đây là tin tức tốt. Đầu óc hắn bắt đầu vận chuyển hết tốc lực, chỉ trong chưa đầy một giây đã tổng hợp được tin tức cần thiết.
Người đứng ngoài cửa và có chìa khoá phòng bảo vệ rất có thể chính là bác bảo vệ trong trường học. Giọng nói của ông ta có vẻ tức giận và tang thương, hẳn là đã sáu mươi tuổi, phù hợp với thông tin của nạn nhân đầu tiên trong vụ án trường tư thục Ích Dân—— lão Lý.
Bác bảo vệ họ Lý này còn từng giúp đỡ Thư Mộng Đình, được nàng ghi vào nhật ký. Mặc kệ bây giờ lão biến thành bộ dáng gì thì ít nhất khi còn sống lão cũng là người tốt.
“Ta đang tra hỏi ngươi đó! Ta chưa từng thấy mặt ngươi trong trường học!”
Khi bác bảo vệ tiến vào phòng, mùi thối đã nồng nặc tới gay mũi. Hàn Phi sắp ngạt thở tới nơi nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
“Ta là giáo viên mới đến, đây là thẻ công tác của ta.” Hai mắt vẫn không rời màn hình, Hàn Phi không lấy hình nhân giấy ra mà cầm thẻ giáo viên ném lên mặt bàn.
Một bàn tay tái nhợt vươn ra, bác bảo vệ cầm thẻ giáo viên lên xem một lúc rồi nói: “Đúng là giáo viên trong trường, sao ngươi lại chạy tới đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Năng lực diễn xuất của Hàn Phi đã đạt tới trình độ không cần diễn cũng đã tự nhiên trở thành nhân vật đó. Hắn thản nhiên hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ cái tên Thư Mộng Đình không?”
“Không biết, lần đầu tiên nghe nhắc tới.”
“Không biết?” Hàn Phi vốn định thuận tiện thu thập thêm bí mật của Thư Mộng Đình, gia tăng độ thân mật với nàng, nhưng lại không ngờ bác bảo vệ chẳng biết tới tên nàng.
“Rốt cuộc ngươi đang làm gì? Ngươi thật sự là giáo viên trong trường sao?” Bác bảo vệ bắt đầu hoài nghi, chậm rãi đi tới gần Hàn Phi. Mùi hôi thối lập tức trở nên gay mũi, nhiệt độ trong phòng bảo vệ cũng rơi xuống điểm đóng băng.
“Gần đây trong trường học phát sinh một số việc không tốt, ta đang bảo vệ các học sinh của mình.” Hàn Phi vừa trả lời bác bảo vệ vừa nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, thời thời khắc khắc vẫn không ngừng chú ý tới bảng nhiệm vụ.
Thời gian đã bắt đầu đếm ngược, nữ quỷ trong camera đến thời khắc cuối cùng cũng chưa từng xuất hiện.
“Chẳng lẽ cái khó của nhiệm vụ này là sự sợ hãi trong lòng ta? Kỳ thật quỷ giấu ở đáy lòng, là ta đang tự hù doạ mình?”
Hàn Phi đã nghe được âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ, nếu so sánh với các nhiệm vụ ẩn cấp G khác thì nhiệm vụ lần này không tính là khó.
“Này, ngươi nói chuyện thì nói cho hết câu đi chứ? Trong trường học đã xảy ra chuyện gì không tốt?” Bác bảo vệ lại hỏi, lần này đi thẳng tới trước mặt Hàn Phi.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Hàn Phi vô thức rời mắt khỏi màn hình giám sát và nhìn sang bác bảo vệ. Chỉ vừa nhìn thoáng qua, hắn đã nổi da gà toàn thân.
Người đứng trong phòng bảo vệ đúng là lão Lý, Hàn Phi đã từng nhìn thấy ảnh chụp của hắn khi điều tra trường học. Lão Lý chẳng khác gì so với ngoài hiện thực, vấn đề là trên người lão Lý mang theo rất nhiều thứ bẩn thỉu.
Sau lưng lão Lý còn có một nữ nhân toàn thân đều là máu, mái tóc đen che đi gương mặt bị huỷ dung. Nữ nhân đó đang kiễng chân đứng bám vào lưng lão Lý nhưng lão không hề phát giác.
Cho dù là người đã gặp phải rất nhiều chuyện linh dị như Hàn Phi cũng phải biến sắc, hắn khẽ nhích người ra sau cách xa lão Lý.
“Ngươi nói đi chứ, rốt cuộc là trường học này đã xảy ra chuyện xấu gì?” Lão Lý nhìn Hàn Phi với vẻ nghi hoặc.
“Khó nói lắm, đây cũng không phải là việc gì lớn…” Hàn Phi tựa lưng vào vách tường, cuối cùng dè dặt hỏi, “Ngươi có cảm thấy dạo gần đây cơ thể hơi nặng nề không?”
“Không nặng, thân thể ta vẫn bình thường mà.” Lão Lý không hiểu ý của Hàn Phi.
“Chẳng lẽ ngươi không hề cảm thấy khó chịu ở đâu sao?” Hàn Phi cũng kinh ngạc, hắn nhìn về phía con quỷ sau lưng lão Lý, đây có khác nào là một toà núi đè lên người đâu?
“Không có nha, ta thấy sắc mặt ngươi mới là không ổn, do làm việc quá mệt nhọc hả?” Toàn thân đều là thứ bẩn thỉu bám vào, sau lưng lại có một oán niệm tò tò đi theo, Lão Lý vậy mà còn có thể quan tâm tới Hàn Phi.
“Ngươi không thấy khó chịu là được.”
Hàn Phi cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, thân là một diễn viên, tối nay là khảo nghiệm cực lớn đối với năng lực diễn xuất của hắn. Hắn phải tỏ ra không nhìn thấy đám ma quỷ và oán niệm đi theo lão Lý, không ngửi được mùi hôi thối tản ra từ trên thân lão, hắn phải là một “người bình thường”.