Chương 230: Quỷ che mắt
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, vì sao ngươi lại ở đây.” Lão Lý là người rất có trách nhiệm, lão sẽ không vì Hàn Phi đưa ra giấy công tác mà hoàn toàn tin tưởng người xa lạ này.
Lúc đầu Hàn Phi muốn để lão Lý đọc nhật ký của Thư Mộng Đình, trên di vật của nàng có viết về ông ta. Theo phỏng đoán của hắn thì vật phẩm ban thưởng từ nhiệm vụ trước sẽ có ích đối với nhiệm vụ sau, nên hắn tin là quyển nhật ký sẽ giúp lão Lý thức tỉnh ký ức.
Nghĩ là vậy, nhưng khi Hàn Phi vừa lấy quyển nhật ký ra khỏi thanh vật phẩm và cầm trên tay, đám quỷ quái trên người lão Lý đột nhiên phát cuồng.
Ma quỷ trên người lão dường như không muốn lão Lý khôi phục ký ức, Hàn Phi sợ là nếu mình cưỡng ép lão Lý đọc sẽ tạo ra hiệu quả trái ngược bèn cất quyển nhật ký vào thanh vật phẩm. Lúc này đáng quỷ bẩn thỉu mới an tĩnh lại.
“Có một tiểu lưu manh chạy vào trong trường học, hắn từng là học sinh của trường.”
“Đêm hôm khuya khoắt hắn chạy vào đây làm gì? Muốn trộm đồ hay là phá hoại gì sao?” Lão Lý vừa hỏi vừa ngồi xuống tấm phản trong phòng bảo vệ. Đám quỷ tản ra oán khí gần như làm Hàn Phi ngạt thở.
Hàn Phi lễ phép lùi về phía sau, giải thích một câu: “Đứa nhỏ này tên là Trương Quan Hành, là một học sinh số khổ, cha hắn thường xuyên rượu chè rồi đánh hắn.”
“Trương Quan Hành?” Lão Lý ngờ ngợ cảm thấy cái tên này khá quen tai.
“Ngươi có nhìn thấy hắn không?”
“Không có, mỗi khi trời tối ta đều đi tuần tra quanh trường, ngươi là người đầu tiên ta gặp được đó.” Lão Lý gãi đầu nói, con quỷ bám trên đầu lão Lý mặc cho bàn tay của lão đâm xuyên qua người mình.
“Trừ ta ra ngươi không gặp được bất kỳ người nào trong trường?” Hàn Phi lại lùi về sau thêm một chút.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, dường như thế giới trong mắt lão Lý khác với thế giới mà mình thấy. Lão Lý có lẽ là một loại quỷ rất đặc biệt. “Bình thường mấy giờ ngươi mới ra ngoài tuần tra?”
“Ta đã lớn tuổi, không có chỗ ở nên trường học cho ta sống trong phòng bảo vệ, để ta làm bảo vệ ca đêm. Mỗi đêm ta sẽ ra ngoài tuần tra ba lần.” Lão Lý thuần phác nói.
“Mỗi đêm tuần tra ba lần?” Hàn Phi bị chấn kinh. Mỗi đêm ra ngoài ba lần mà vẫn có thể sống sót, lão Lý đúng là không tầm thường. “Thân thể ngươi chịu được sao?”
“Ba lần có nhiều nhặng gì đâu, hiệu trưởng cũ là đồng hương của ta cho nên rất chiếu cố ta. Ngài ấy nguyện ý tin tưởng ta thì ta càng không thể cô phụ tín nhiệm của ngài ấy.” Lão Lý rõ ràng đã hiểu sai ý của Hàn Phi. “Hình như ta có biết người tên Trương Quan Hành này. Đi thôi, ta với ngươi đi tìm hắn.”
Tình huống của lão Lý có hơi phức tạp, lão không chỉ mất đi ký ức quan trọng mà hình như còn thức tỉnh một loại năng lực “kỳ lạ” nào đó. Đám ma quỷ bám đầy người lão đã chứng minh điều này.
Hiện tại lão Lý hẳn là đã bị “quỷ che mắt”, những thứ lão nhìn thấy đều bị quỷ che đậy, nhưng đám quỷ lại không hề muốn làm hại lão Lý, ngược lại còn muốn lão được sống thật giản đơn, không buồn không lo.
Trước kia lão Lý là người tốt, Hàn Phi cảm thấy đi theo lão sẽ khá an toàn. “Vậy làm phiền ngươi.”
Nhiệm vụ video giám sát có thể hoàn thành nhẹ nhõm như thế đều là nhờ lão Lý. Từ khi tiến vào trường tư thục Ích Dân, Hàn Phi cảm thấy mình rất xui xẻo. Hôm nay tiến vào trò chơi còn bị tách ra khỏi Trương Quan Hành và bóng đen, hắn cảm thấy mình bị Hệ thống nhằm vào, thật có lỗi với 9 điểm may mắn vốn có.
Hàn Phi không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào, lập tức đi tới đẩy cửa phòng bảo vệ ra. Vừa rời khỏi đó, hắn vừa xem xét bảng nhiệm vụ.
[Người chơi số hiệu 0000 đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn cấp G —— video giám sát.]
[Thu hoạch được ban thưởng cơ sở: điểm kỹ năng +1, độ thân mật với Lý Kính Nghiệp +10.]
[Bởi vì độ hoàn thành nhiệm vụ thấp hơn 50% nên không được phần thưởng thêm.]
[Người chơi đã khiêu chiến thành công bốn chuyện lạ trong trường học, độ hoàn thành nhiệm vụ cấp F “chuyện lạ của Kim Sinh” đạt 4/7.]
Hàn Phi mang theo lão Lý đi tới tầng bốn tìm Kim Sinh. Con quái vật trông giống Mã Mãn Giang đang ở trong trường, Hàn Phi nhất định phải tìm được Kim Sinh trước khi nó tìm tới, làm rõ xem trong trường học này đã xảy ra chuyện gì.
“Lão Lý, ngươi đi tuần tra ban đêm chỉ có một mình, có thấy sợ hãi không?”
“Sợ thì có sợ, nhưng cũng không nhiều.” Lão Lý mang theo một đống “đồ vật” đi sóng vai cùng Hàn Phi trong hành lang. “Ta vốn không tin trên đời này có ma.”
“Thật trùng hợp, ta cũng thế.” Hàn Phi rất tự nhiên nhìn lướt về phía nữ nhân đang kiễng mũi chân tựa người vào lưng lão Lý. Gương mặt bị huỷ dung của nàng đang ở ngay sau gáy lão Lý, chỉ cần lão quay đầu sẽ thấy mặt nàng ngay.
Tất cả quỷ quái đều đang lừa gạt lão lão Lý. Hàn Phi cảm thấy hắn mà lộ ra chút sơ hở nào thì có khi đám quỷ kia sẽ nghĩ cách để cho hắn biến mất.
Lão Lý là một con quỷ không nhìn thấy quỷ. Trong thế giới của lão, Hàn Phi trở thành người duy nhất. Có lão Lý và cả ngọn núi quỷ hộ tống, Hàn Phi vừa đau nhức vừa vui vẻ.
Hắn cố nhẫn nhịn mùi hôi như muốn thẩm thấu vào tim gan, thuận lợi đi tới tầng bốn toà nhà phòng học.
Tầng trệt đến tầng ba là dãy lớp học thông thường, tầng bốn là phòng thí nghiệm và các phòng sinh hoạt.
“Ngươi nói người học sinh kia trốn ở đây sao?”
Lão Lý áp mặt vào cửa kính nhìn vào trong phòng, đám quỷ trên người lão cũng đồng loạt dán mặt nhìn vào trong.
Thấy cảnh này Hàn Phi đúng là dở khóc dở cười. Đoán chừng Trương Quan Hành mà trốn ở đây thật, nhìn thấy lão Lý xong hắn cũng sẽ bị doạ đến mức không dám lên tiếng.
“Năng lực đặc biệt của bác bảo vệ này là gì nhỉ?”
Hàn Phi chưa từng nhìn thấy lệ quỷ kỳ lạ như lão Lý. Hắn khẽ lắc đầu, không xoắn xuýt vấn đề này nữa mà trực tiếp đi thẳng tới căn phòng xa nhất trong tầng bốn.