Chương 232: Đối đầu Mã Mãn Giang
Đọc hết nội dung trong vở bài tập, tâm tình Hàn Phi trở nên phức tạp. “Đến cuối cùng, chính Kim Sinh cũng trở thành một chuyện lạ trong trường học.”
Hắn vốn định cảm khái một câu, tầm mắt đột nhiên lướt qua hai chữ —— ngăn tủ.
“Xung quanh tối đen như mực? Kim Sinh nói những người trong câu chuyện của hắn đều xuất hiện trong ngăn tủ, nói như vậy lúc này hắn đang trốn trong một ngăn tủ nào đó.”
“Không có ánh sáng, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy viên thuốc… Chẳng lẽ hắn đang trốn trong ngăn tủ ở phòng y tế?”
Làm xong nhiệm vụ này, đoán chừng Hàn Phi sẽ có bóng ma tâm lý với các loại ngăn tủ, mỗi lần mở tủ ra hắn đều sẽ chuẩn bị tinh thần có thể nhìn thấy một bộ thi thể ở bên trong.
“Lão Lý, phòng y tế nằm ở đâu?”
“Tầng hai toà nhà văn phòng.” Lão Lý cũng nhìn thấy những mảnh giấy nằm đầy dưới đất. “Đây là trò đùa dai của đám học sinh sao?”
“Chúng ta đến toà nhà văn phòng xem thử đi.”
Hàn Phi nhặt đống giấy viết dưới đất lên, kẹp vào vở bài tập của Kim Sinh. Hắn chỉ làm vậy cho dễ cầm theo, nào ngờ Hệ thống lại đột nhiên thông báo vật nguyền rủa cấp G đã được hợp lại trọn vẹn.
Vở bài tập của Kim Sinh là vật nguyền rủa ôn nhu nhất mà Hàn Phi từng gặp, nó không tản ra bất kỳ oán niệm hay thống khổ nào, chỉ là khi cầm nó trên tay, trong lòng Hàn Phi sẽ xuất hiện cảm giác bi thương.
Hàn Phi thử cất vở bài tập của Kim Sinh vào thanh vật phẩm, nào ngờ vừa thử một lần đã thành công.
“Vật nguyền rủa của đứa nhỏ này đúng là đặc biệt.”
Đọc xong tất cả chuyện lạ mà Kim Sinh ghi lại, Hàn Phi đã tiêu tốn rất nhiều thời gian. Hắn bèn gọi lão Lý đi cùng mình đến toà nhà văn phòng. Nhưng vừa chạy ra tới hành lang, Hàn Phi đã ngừng bước chân.
Từ cửa sổ toà nhà phòng học có thể nhìn thấy cửa ra vào ký túc xá bị mở ra, một nam nhân toả ra khí tức kinh khủng đang đi về phía toà nhà phòng học.
“Mã Mãn Giang?”
Hàn Phi biết mình không còn bao nhiêu thời gian, hắn vẫy tay ra hiệu cho lão Lý cúi thấp người xuống để đối phương không nhìn thấy, sau đó tranh thủ thời gian chạy về phía toà nhà văn phòng.
“Ngoài hiện thực, thi thể Kim Sinh bị phát hiện trong ngăn tủ phòng ngủ của hắn, có phải Mã Mãn Giang biết rõ điều này nên mới một mực trông coi ở toà nhà ký túc xá?”
Từ xưa đến nay Hàn Phi đều không bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể sống sót tới hiện tại.
“Lão Lý, đừng thò đầu ra! Không được nhìn ra bên ngoài!”
“Sao thế? Có người xấu tiến vào trường học à?” Tuy lớn tuổi nhưng lão Lý vẫn còn rất khoẻ mạnh, hắn cùng đám quỷ ngồi xổm bên góc tường. Nhưng nữ nhân sau lưng hắn vẫn còn đứng trên hành lang, không thể che giấu được vóc dáng cao lớn.
“Được rồi, ngươi ở lại đây đi! Tuyệt đối không thể cho kẻ nào đi vào gian phòng học xa nhất.”
Lão Lý quá dễ nhìn thấy, không thể ẩn nấp được, Hàn Phi đành phải đi về phía toà nhà văn phòng một mình.
“Trước đó Mã Mãn Giang phong toả toà nhà ký túc xá, bây giờ hắn lại dẫn theo ba tên tiểu quỷ ra ngoài, nói rõ hắn đã tìm hết mọi ngõ ngách, hiện tại đã nhận ra Kim Sinh đang trốn ở một nơi khác.”
Nghĩ tới đây, Hàn Phi càng thêm nóng ruột.
“Ta đã hoàn thành một nhiệm vụ, cũng đã ở trong trò chơi ba tiếng, bây giờ ta có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Ta có lòng tin có thể liều một trận với hắn.”
Tốc độ của Mã Mãn Giang rất nhanh, khi Hàn Phi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, đạo quỷ ảnh kia đã tiến vào toà nhà phòng học.
Toà nhà văn phòng được nối liền với toà nhà này, Hàn Phi trực tiếp chạy thẳng vào trong toà nhà văn phòng. Để tránh đối mặt với Mã Mãn Giang, Hàn Phi cúi thấp người đi trong hành lang. Hắn tập trung lực chú ý vào chiếc nhẫn trên tay, chỉ cần có hàn ý xuất hiện hắn sẽ lập tức né tránh.
Khi Hàn Phi đi xuống tầng hai toà nhà văn phòng, trên tầng bốn toà nhà phòng học truyền đến tiếng cửa kính bị đập vỡ.
“Mã Mãn Giang đi lên tầng bốn!”
Hàn Phi rất lo cho lão Lý, nhưng hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Phòng y tế nằm ở góc ngoặt giữa hai toà nhà, Hàn Phi chỉ cần đi hết hành lang là có thể tiến vào trong đó.
Lệ quỷ trên người lão Lý dường như đang chiến đấu với thứ gì đó, Hàn Phi nhân cơ hội này liều mạng chạy về phía phòng y tế. Trong mắt hắn chỉ còn cánh cửa kia, 10 điểm thể lực được phát huy tới cực hạn.
Cửa phòng y tế càng lúc càng gần.
Mười mét.
Năm mét.
Tiếng gió rít bên tai, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Ba mét.
Khi hắn chỉ còn cách cánh cửa kia hai mét, một gương mặt quỷ đẫm máu đầy ác ý với thân thể khổng lồ xuất hiện ở cuối hành lang.
“Mã Mãn Giang!”
Hai mắt Hàn Phi đỏ ngầu, hắn dùng toàn lực vọt tới, với cái đà đó hắn không thể nào kịp dừng lại. Mà thân thể khổng lồ của Mã Mãn Giang có độ cao không thua gì tiểu Bát sau khi hợp thể, lúc này Hàn Phi muốn trốn cũng không thể nào trốn khỏi tay đối phương.
Trong chớp mắt, đầu óc Hàn Phi xuất hiện vô số suy nghĩ, hắn không chỉ giảm tốc mà ngược lại còn gia tăng tốc độ!
Quỷ văn trên tay sáng lên, Hàn Phi nâng tay lên, khi hắn vọt tới trước mặt Mã Mãn Giang, bàn tay kia hung hăng tát vào gương mặt quỷ đẫm máu.
Chạm đến bí mật sâu trong linh hồn!
Ác ý vô cùng vô tận tản ra xung quanh, các loại cảm xúc tuyệt vọng, tham lam, sắc dục hoá thành khói đen ập vào não hải Hàn Phi, mà ở nơi trung tâm giữa làn khói đen, Hàn Phi nhìn thấy một con bươm bướm màu màu xanh đậm.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai can đảm làm như thế với Mã Mãn Giang, thân thể của hắn từ từ nứt ra như một cái miệng rộng muốn nuốt chửng lấy Hàn Phi.
Hàn Phi không còn lựa chọn nào khác, hắn liếc mắt nhìn về phía cửa phòng y tế còn cách mình một mét, sau đó quả quyết rời khỏi trò chơi!
Thế giới màu máu phủ xuống, ý thức rời đi trong nháy mắt.
Tháo mũ trò chơi ra, Hàn Phi nằm bẹp ở trên giường, miệng thở hồng hộc. Trái tim hắn đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực, không cách nào bình tĩnh lại.