Chương 233: Đi thử vai
“Sâu trong linh hồn Mã Mãn Giang có một con bươm bướm màu xanh lam! Thứ đó trông như một loại ấn ký!”
Uống mấy ngụm nước lạnh cho tỉnh táo lại, Hàn Phi kiệt sức ngã xuống giường lần nữa. “Lần sau vào game phải làm sao đây? Với tính cách âm hiểm giảo hoạt của Mã Mãn Giang thì hắn sẽ đứng chờ ta ở đó.”
“Phòng y tế nằm bên phía tay trái, cách ta khoảng một mét, khi vừa tiến vào ta phải ném hình nhân giấy ra, sau đó đá văng cửa phòng chạy vào trong. Chờ sau khi tìm được Kim Sinh, ta lại mang hắn nhảy ra khỏi cửa sổ phòng y tế.”
Trong đầu Hàn Phi không ngừng chiếu đi chiếu lại cuộc đụng độ vừa rồi, cho dù không bị những thứ khác quấy nhiễu thì Hàn Phi cảm thấy tỷ lệ sống sót của mình cũng chỉ có 30%.
“Tên Mã Mãn Giang này thật khó chơi.”
Hàn Phi chịu đựng cơn mỏi mệt, cố gắng ngồi dậy bật máy vi tính lên, ghi chép lại toàn bộ những chuyện lạ mà Kim Sinh viết.
Hắn không dám chắc lần sau mình vào Hoàn Mỹ Nhân Sinh có thể còn sống trở ra hay không. Nếu đổi lại là người khác thì giờ này đã bắt đầu ngồi viết di ngôn, nhưng Hàn Phi thì khác, hắn đã quen với loại cảm giác này.
Hàn Phi chẳng viết lấy một lời di ngôn mà chỉ chú tâm ghi lại các thông tin về vụ án của trường tư thục Ích Dân, sau đó gửi hết cho Lệ Tuyết.
Hàn Phi chưa từng nghĩ mình là người tốt, nhưng khi sắp chết đến nơi, “di chúc” của hắn đều dùng để hiệp trợ cảnh sát.
Sau khi gửi thông tin cho Lệ Tuyết thì trời đã sáng. Hàn Phi không nhịn được nữa, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Biết rõ đêm hôm sau sẽ đứng trước nguy cơ sinh tử nhưng lúc này Hàn Phi vẫn có thể ngủ rất say, tố chất tâm lý của hắn đã được rèn luyện trở nên cường đại vô cùng, ít nhất những diễn viên khác không thể nào so được với hắn.
Ngủ một giấc đến hơn 3 giờ chiều, Hàn Phi mở điện thoại ra trả lời các câu hỏi nghi hoặc của Lệ Tuyết, sau đó xem đến những tin nhắn khác.
Khương đạo diễn đã quen với việc Hàn Phi không tiếp điện thoại, hắn trực tiếp gửi đến mấy tin nhắn video.
Hàn Phi ấn nút mở, trong phòng lập tức vang lên giọng nói kích động của Khương Nghĩa. “Hàn Phi, cơ hội ngàn năm một thuở nè! Trước đó ngươi từ chối lời mời của Trương đạo diễn vì không thể rời khỏi Tân Hỗ, bây giờ người ta tự mình đến Tân Hỗ tuyển diễn viên, chuẩn bị quay phim ở đây!”
“Sáng nay Trương đạo diễn còn gọi điện thoại cho ta để hỏi thăm tình huống của ngươi, lần này ngươi không nên từ chối lời mời của người ta nữa đó!”
“Đây là lần đầu tiên Trương đạo diễn quay phim kinh dị nên rất là thận trọng, mỗi một diễn viên đều được lựa chọn tỉ mỉ! Hắn rất coi trọng ngươi, có rảnh thì gọi cho ta ngay nha.”
“Ta đã xem kịch bản rồi, nam chính là một tiểu thuyết gia viết truyện kinh dị có chín nhân cách khác nhau, ngươi sẽ diễn vai nhân cách phức tạp nhất trong đó, rất phù hợp với ngươi. Ta đã đồng ý giùm ngươi luôn rồi, 8 giờ tối nay ngươi hãy tới sân khấu kịch Nhã Nghệ để thử vai!”
“Đại ca, còn chưa chịu nhận điện thoại nữa hả? Ngươi không định cho Trương đạo diễn leo cây đó chớ? Ta đã tự mình bảo đảm với hắn là ngươi sẽ tới rồi!”
Trong video Khương đạo diễn trông rất gấp gáp, thiếu chút nữa đã chạy sang nhà lôi Hàn Phi đi.
“Chín loại nhân cách? Tiểu thuyết gia viết truyện kinh dị?”
Một cơ hội mà diễn viên nào cũng mong có được đang bày ở trước mặt, Hàn Phi mà không đi thì đúng là lãng phí. Hắn rửa mặt ăn một bữa nhẹ, còn chút thời gian bèn cầm quyển sách trên bàn lên xem.
“Giáo dục là gì? Một giáo viên tầm thường chỉ dạy chân lý cho học sinh, mà giáo viên ưu tú sẽ để học sinh tự mình phát hiện ra chân lý đó...”
Tối hôm đó lúc 7 giờ 50 phút, Hàn Phi đi tới sân khấu kịch Nhã Nghệ, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này.
Vừa xuống xe, Hàn Phi đã được nhân viên công tác nhận ra, đối phương đưa hắn đi vào hậu trường.
“Hàn lão sư, ngươi chờ ở đây một chút, lúc 8 giờ ta sẽ đưa kịch bản tới cho ngươi.”
“Kịch bản.”
“Trương đạo diễn muốn nhìn xem ai trong các ngươi thích hợp diễn vai này nhất nên sẽ cung cấp một phần kịch bản ngẫu nhiên để các ngươi thử vai.” Nhân viên công tác kiên nhẫn giải thích.
“Ngoài ta ra còn có những người khác sao?” Hàn Phi khẽ nhướng mày nói, “Ban đêm ta còn có việc, không thể ở đây quá lâu.”
“Rất nhiều công ty nghe nói Trương đạo diễn đến Tân Hỗ tuyển diễn viên lập tức đẩy diễn viên dưới trướng tới, chúng ta không tiện từ chối, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi diễn nhân vật đó là thích hợp nhất.”
Nhân viên công tác rất biết cách nói chuyện, hắn mở cửa phòng chờ để Hàn Phi đi vào nghỉ ngơi.
Đến thì cũng đã đến, Hàn Phi không còn cách nào bèn đi vào phòng. Gian phòng vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
Hàn Phi là người cuối cùng xuất hiện, lúc này trong phòng chờ đã có mấy vị diễn viên trẻ tuổi đang đứng, trong đó Hàn Phi có biết ba người.
Một người là A Thành đã từng diễn trong Ác Chi Hoa, về sau bỏ vai. Một người là Ngô Lễ vừa giành được giải thưởng nam diễn viên mới xuất sắc nhất, một người là Lý Thiên Lan, nam chính trong bộ phim Đô Thị Bí Luyến.
Ba người này đều biết nhau và đang trò chuyện vui vẻ trước khi Hàn Phi tiến vào. Vừa nhìn thấy Hàn Phi, biểu tình trên mặt bọn hắn lập tức cứng lại, phòng chờ trở nên im ắng.
Hàn Phi cũng đã quen thuộc với việc này, hắn yên tĩnh ngồi trong một góc hẻo lánh.
“Sao hắn lại tới đây?”
“Diễn viên mới nổi chỉ có một tác phẩm mà cũng đòi ôm đùi Trương đạo diễn? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Vai diễn mà A Thành chủ động từ bỏ lại được hắn nhặt đi, tiểu tử này đúng là may mắn.”
“Ta nghe A Thành nói sở dĩ lần này Trương đạo diễn đến Tân Hỗ tuyển diễn viên chính là vì coi trọng năng lực diễn xuất của A Thành. Vì Trương đạo diễn âm thầm mời nên A Thành mới từ bỏ vai diễn trong Song Sinh Hoa.”
“Chẳng trách A Thành chẳng thèm để ý đến Song Sinh Hoa, bộ phim hot như vậy mà nói bỏ liền bỏ, thì ra là có lựa chọn tốt hơn.”
“Chim khôn phải biết lựa cành mà đậu, chúng ta đều hiểu.”