Chương 255: Chẳng lẽ chỉ có mình ta nhìn thấy quỷ?
Rõ ràng hắn đang vui vẻ chơi trò chơi hệ chữa lành, thoải mái nằm dài ở trong phòng, bên cạnh còn có NPC y tá đang cùng hắn hướng đến một cuộc sống tốt đẹp, nhưng một khắc sau hắn đã xuất hiện trên một sân trường u ám, người bạn quen thuộc đã bị gãy hai chân, một cánh tay hoàn toàn đứt lìa, toàn thân đều là máu, gần như không còn hình người.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cái đầu người bị bao bọc trong máu đen đã ném tới trước mặt!
Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, đối với Hoàng Doanh đó chỉ là một cái chớp mắt.
Đám quái vật chỉ xuất hiện trong cơn ác mộng nay lại chen chúc chạy tới, không phải một hai tên, mà là một đội quân!
Thẳng thắn mà nói, Hoàng Doanh cũng không biết mình đã chạy như thế nào. Thời điểm đó đầu óc hắn trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì, không có kế hoạch gì, trong lòng hắn chỉ có một chữ duy nhất —— chạy!
Cũng may vị trí xuất hiện của hắn khá gần cổng chính. Nếu là ở cổng sau thì hắn đã không có thời gian tra chìa khoá vào mở cửa.
Nhìn từ góc độ này thì không biết nên nói Hoàng Doanh may mắn hay là xui xẻo nữa.
Khi Kim Sinh và Hàn Phi trò chuyện, Hoàng Doanh vẫn luôn ở trong trạng thái hỗn loạn. Hắn giống như từ một cơn ác mộng này chạy vào một cơn ác mộng khác, nhìn gian phòng toàn là máu, hắn sợ hãi đến không dám nhúc nhích.
“Hoàng ca, ngươi vẫn ổn chứ?”
Hàn Phi nở nụ cười thân mật đi tới trước mặt Hoàng Doanh. “Ta biết tối nay ngươi gặp phải những chuyện này quá mức đột ngột, nhưng kỳ thật đây là việc tất yếu.”
Lần này nếu không nhờ có Hoàng Doanh thì Hàn Phi đã bị vây chết trong nhiệm vụ người quản lý, Hàn Phi rất cảm kích Hoàng Doanh đã rút đao tương trợ.
“Bây giờ ngươi vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn, theo đạo lý thì ta nên để cho ngươi có một chút thời gian để bình tĩnh lại. Nhưng chúng ta lại không có nhiều thời gian như thế.”
Đám kẻ ngoại lai trong trường tư thục Ích Dân còn chưa bị diệt trừ, Hàn Phi phải bắt được bọn hắn để tra hỏi thông tin liên quan đến Tử Lâu.
“Tên hung thủ thật sự đứng đằng sau ba vụ án giết người liên hoàn lắp ghép thân thể người, giấu xác trong tủ lạnh và chuyện lạ ở trường tư thục Ích Dân đã nhìn thấy ngươi, chúng ta phải có kế hoạch ứng phó sớm mới được.”
Đôi mắt thất thần của Hoàng Doanh thật vất vả mới khôi phục được thần thái, Hàn Phi nhẹ nhõm thở phào một hơi. “Chúng ta vừa đi vừa nói, rời khỏi nơi này trước đã.”
Hàn Phi dìu Hoàng Doanh đứng lên, có lẽ nhiệt độ của người sống đã khiến Hoàng Doanh cảm thấy ấm áp hơn một chút, sắc mặt hắn mới từ từ bình ổn lại.
“Ngươi có gì muốn hỏi ta không?” Trong lúc này Hàn Phi cũng không biết nên nói gì, bèn để Hoàng Doanh đặt ra câu hỏi, tự mình giải đáp là được.
“Ta…” Từ khi bị chiêu hồn đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Hoàng Doanh mở miệng nói chuyện.
Người bình thường gặp phải cảnh này có lẽ đã bị doạ tới ngất đi, Hoàng Doanh còn chịu đựng được cũng là nhờ trước đó hắn từng trải qua cảnh này một lần.
Chỉ là so với lần trước, lần này còn kích thích hơn.
Trong đầu xuất hiện mấy câu hỏi nhưng Hoàng Doanh há mồm ra vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn nắm lấy cánh tay trái còn nguyên vẹn của Hàn Phi, vừa định nói chuyện thì cửa phòng y tế đột nhiên bật mở, lão Lý vừa trung hậu vừa tận tuỵ chạy vọt vào trong phòng.
“Ngươi không sao chứ?”
Mùi xác thối nồng nặc truyền vào khoang mũi, lão Lý trông như một cái sào phơi quỷ xuất hiện ở trước mặt Hoàng Doanh và Hàn Phi.
Lão Lý lo lắng tóm lấy bả vai Hàn Phi, lại nhìn về phía Hoàng Doanh đang có vẻ suy yếu.
Vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt lo lắng, nhưng đối với Hoàng Doanh đó lại là cú thụi vào bụng đến nghẹt thở.
Từ góc độ của lão Lý thì lão chỉ muốn chào hỏi Hoàng Doanh một tiếng, nhưng thứ Hoàng Doanh nhìn thấy lại là một đám mặt quỷ đang bốc mùi thối rữa dán sát vào mặt mình.
Phịch!
Hoàng Doanh ngã bệt xuống đất, nửa người dưới đã bị máu đen dưới đất thấm ướt, hắn có thể cảm nhận được hàn ý lan tràn khắp người.
“Trong trường học còn có những kẻ ngoại lai khác, chúng ta không thể khinh thường, bây giờ phải tìm cách bắt bọn hắn lại.” Hàn Phi muốn mượn nhờ lực lượng của lão Lý để tóm gọn đám kẻ ngoại lai nên biểu tình trên mặt hắn rất tự nhiên, nói chuyện bình thản giống như không hề nhìn thấy đám quỷ bò sấp trên người lão Lý.
Thấy cảnh này Hoàng Doanh càng thêm khủng hoảng. “Chẳng lẽ chỉ có mình ta nhìn thấy quỷ?!”
Chẳng thể trách hắn có suy nghĩ này, bởi vì diễn xuất của Hàn Phi quá tốt, năng lực diễn đã gần đạt tới cấp đại sư, hành động như mây trôi nước chảy.
“Được!” Lão Lý xoay người đi ra ngoài, nữ quỷ cao gần hai mét đi sau lưng lão kiễng mũi chân lướt qua người Hàn Phi, sau đó lườm Hoàng Doanh một cái.
“Ca, sau lưng hắn có quỷ đi theo đó!” Hoàng Doanh nắm chặt lấy góc áo Hàn Phi, các ngón tay trắng bệch. Nếu có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này, đừng nói gọi Hàn Phi là ca, bảo hắn gọi Hàn Phi là tổ tông cũng không thành vấn đề.
Đợi lão Lý đi ra khỏi phòng y tế, Hàn Phi mới đỡ Hoàng Doanh đứng lên.
“Ngươi không nhìn thấy sao? Trên người hắn có vô số quỷ, ít nhất là mười cái mặt quỷ đó! Ngươi thật sự không nhìn thấy sao?!” Hoàng Doanh hốt hoảng nói với giọng kích động.
“Ta thấy được.” Hàn Phi bất đắc dĩ đáp, “Nhưng trông thấy và nói điều đó ra là hai việc khác nhau.”
“Tại sao chớ?”
“Chắc cái đó gọi là EQ đấy.”
Hàn Phi đang định an ủi Hoàng Doanh mấy câu thì bên phía toà lầu phòng học bỗng truyền tới một tiếng động lớn, Hàn Phi nhìn qua cửa sổ, phát hiện bốn đứa con của Mã Mãn Giang đã dung hợp lại thành một con quái vật và chiến đấu với Trương Quan Hành.
Thực lực của Trương Quan Hành không bằng đối phương nhưng lúc này trông hắn như đang phát điên, không hề quan tâm đến thương thế của mình, dù chết cũng muốn cắn xé đối phương.
“Quan Hành nhìn thấy cái gì?” Hàn Phi cảm thấy có điều lạ bèn cẩn thận quan sát.
Thân thể bốn đứa con của Mã Mãn Giang đã hợp lại thành một, tứ chi chạm đất, trên quần áo dính đầy vết máu, phần cổ mọc ra bốn cái đầu, mà quan trọng nhất là ở giữa bốn cái đầu còn có một gương mặt người mơ hồ trông có vẻ suy yếu.