Chương 256: Trường học này rốt cuộc có bao nhiêu quái vật?
Khi nhìn thấy gương mặt kia, máu trong người Hàn Phi như sôi trào!
“Mã Mãn Giang!”
Khi Hàn Phi tỉnh lại từ nhiệm vụ người quản lý, Mã Mãn Giang trong thế giới tầng sâu đã hoá thành một vũng máu, Kim Sinh nói Bươm Bướm vì muốn chạy trốn nên đã ép khô mọi lực lượng trong thân thể Mã Mãn Giang.
Lúc đó Hàn Phi vẫn cảm thấy đáng tiếc vì đã mất đi cơ hội được tự tay xử lý kẻ này.
Sau đó Hàn Phi vẫn tiếp tục giao lưu với Kim Sinh mà không để ý phần thi thể còn lại của Mã Mãn Giang đang chậm rãi tan biến. Cho tới lúc này hắn nhìn thấy mặt của Mã Mãn Giang đang được bốn đứa con trai bảo vệ, hắn mới hiểu rõ mọi chuyện.
Lệ quỷ sau khi bị rút sạch oán niệm và âm khí thì thân thể sẽ không từ từ biến mất mà trực tiếp hồn phi phách tán, hoá thành tro bụi!
Phần thi thể còn lại của Mã Mãn Giang từ từ tiêu tán, lại còn xuất hiện máu đen đầy đất, chẳng qua chỉ là hắn cố ý lừa gạt Kim Sinh mà thôi.
Bươm Bướm lấy đi lực lượng của hắn, hiện tại hắn không còn là đối thủ của Kim Sinh nên mới nghĩ ra một chiêu ve sầu thoát xác này.
Hắn bỏ lại thân thể làm từ oán niệm và âm khí, dùng đó làm mồi nhử thu hút sự chú ý của Kim Sinh, còn đạo ý thức còn sót lại thì chạy đến thân thể của đám con trai, nhân cơ hội này tìm cách chạy trốn.
Tên súc sinh giảo hoạt này đã thành công lừa gạt Kim Sinh đang bên bờ mất khống chế, nhưng có lẽ do hắn làm chuyện ác quá nhiều nên trong lúc chạy trốn lại bị người từng là nạn nhân của mình phát hiện.
Trong nhiệm vụ người quản lý, Hàn Phi đã chết đến mấy chục lần. Loại đau đớn thấu xương kia trở về trong ký ức, Hàn Phi làm sao có thể quên được thù này, hai mắt hắn trở nên đỏ ngầu, lập tức lấy hình nhân giấy ra khỏi thanh vật phẩm.
“Hoàng ca, ngươi ở đây chờ ta một chút.”
Hoàng Doanh đã nhận ra sát khí xuất hiện trên người Hàn Phi, hắn thấy hơi sợ Hàn Phi, nhưng vẫn sợ phải ở lại nơi này một mình hơn.
“Đừng nha, ngươi dẫn ta đi cùng đi!” Khi Hoàng Doanh mở miệng nói chuyện, Hàn Phi đã phóng xuống tầng dưới, tốc độ kia khiến Hoàng Doanh phải giật mình kinh hãi. “Chờ ta với!”
Hoàng Doanh lảo đảo chạy theo sau Hàn Phi, còn chưa rời khỏi toà lầu văn phòng hắn đã trợn tròn mắt.
Trên bãi đất trống bên ngoài toà lầu phòng học, thân thể của một học sinh mọc ra bốn cái đầu đang không ngừng phình to, quần áo hắn dính đầy vết máu đen, toàn bộ trường học đều có thể nghe được tiếng chửi rủa ác độc của hắn.
Bước chân đang tiến về phía trước bỗng dừng lại, Hoàng Doanh lập tức nấp vào một góc hẻo lánh, toàn thân không ngừng run lên.
Bóng tối bao phủ cả trường học, trong không khí tản ra mùi máu tươi, khắp nơi đều đang che giấu những thứ cực kỳ bẩn thỉu, xung quanh không có một chỗ nào an toàn.
Hắn muốn gọi tên Hàn Phi nhưng lại không dám phát ra tiếng động, sợ hấp dẫn đám quái vật khác tới nên chỉ có thể dáo dác nhìn quanh tìm Hàn Phi.
“Ầm!”
Một khung cửa sổ cách Hoàng Doanh không xa bỗng bị phá tan, một con cự mãng đen như mực nhảy vọt ngang người Hoàng Doanh, thân hình khổng lồ của nó còn tản ra hàn ý.
“Đây lại là quái vật gì!”
Không chờ Hoàng Doanh bình phục tâm tình, mùi xác thối gay mũi lại truyền tới, bác bảo vệ chạy về phía Hoàng Doanh: “Ngươi có nhìn thấy thầy Hàn Phi đâu không?”
Đám lệ quỷ bám trên người lão Lý đồng loạt nhào về phía con trai của Mã Mãn Giang. Bọn chúng đã từng rất sợ Mã Mãn Giang nên mới cùng nhau sống trên người lão Lý. Đây là lúc Mã Mãn Giang suy yếu nhất, bọn chúng đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi.
Trước kia sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ bọn chúng điên cuồng và tàn nhẫn bấy nhiêu, bọn chúng muốn hoàn trả lại cho Mã Mãn Giang nỗi tuyệt vọng gấp trăm gấp ngàn lần!
Từng gương mặt quỷ trở nên vặn vẹo, hận ý trong mắt như sắp ngưng thành vật chất, cả đời Hoàng Doanh chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, hắn không tài nào hiểu nổi đám quỷ kia khi còn sống đã gặp phải chuyện gì.
Bắp chân Hoàng Doanh run rẩy lui về sau từng bước một, hắn không có chút thời gian giảm xóc nào, từng cảnh tượng kinh khủng liên tục xuất hiện trước mắt nhiều như thuỷ triều ập tới, hơn nữa còn không thấy được điểm dừng!
Đường lui của con trai Mã Mãn Giang đã bị phá hỏng, Mã Mãn Giang từng gây ra vô số việc ác trong trường, lúc này lại bị chính những người mình từng tổn thương vây kín.
Oan có đầu nợ có chủ, báo ứng không phải không đến, chỉ là đến muộn mà thôi.
Vết thương trên người quái vật càng lúc càng nhiều, lúc ban đầu đám lệ quỷ còn hơi e ngại, về sau thấy Mã Mãn Giang suy yếu thì bọn hắn đều hưng phấn lao tới cắn xé không ngừng, kể cả Trương Quan Hành.
Những người bị hại đều không quan tâm đến sinh tử của chính mình, bọn hắn điên cuồng dùng mạng đổi mạng cũng phải khiến cho Mã Mãn Giang đau đớn thống khổ.
Ngoài Mã Mãn Giang, trong trường học còn có một số kẻ ngoại lai. Bọn hắn có người là học sinh, có người trốn ở một nơi nào đó, trên thân những kẻ ngoại lai này ít nhiều gì đều có dấu vết của Bươm Bướm, số lượng lại rất đông.
Trước kia Bươm Bướm dựa vào đám kẻ ngoại lai này để xâm chiếm trường học của Kim Sinh. Bây giờ Bươm Bướm đã bỏ chạy, Mã Mãn Giang cường đại nhất cũng chỉ còn lại một tia tàn hồn, đám kẻ ngoại lai kia cũng bắt đầu mất khống chế.
Bọn chúng vốn tàn nhẫn điên cuồng, lại thêm Bươm Bướm kích phát ra ác ý từ sâu trong nội tâm nên không thể coi là người được nữa, bề ngoài của bọn hắn đều biến thành quái vật.
Nghe được tiếng rít gào của Mã Mãn Giang, tất cả kẻ ngoại lai từ nơi hẻo lánh đi ra, bọn chúng nhìn chằm chằm vào lệ quỷ xung quanh với vẻ ác ý ngập tràn.
“Trong trường này rốt cuộc có bao nhiêu quái vật vậy?”
Hai chân Hoàng Doanh như nhũn ra. Hắn đã bị đám kẻ ngoại lai để mắt tới, những kẻ tâm lý biến thái này rất thích giết người nhỏ yếu, con mồi càng sợ hãi thì bọn hắn càng thoả mãn.
Vết sẹo hình Bươm Bướm chảy ra máu tươi, hai tên ngoại lai nấp trong phòng ăn cầm dao phay vọt về phía Hoàng Doanh.