Chương 265: Người bạn đầu tiên trong đời
Nghe đến đó, Hoàng Doanh nhớ lại chiếc va li màu đen trong tay người đàn ông kia, mơ hồ nhận ra lời Hàn Phi nói là sự thật. “Ta hiểu rồi, hung thủ xâm nhập vào Hệ thống trí năng trong nhà ta, có thể điều chỉnh các dụng cụ điện tử bên trong. Nhưng cửa ra vào lại không sử dụng Hệ thống trí năng nên chỉ có chính chủ nhân ngôi nhà ấn mật mã mới mở ra được. Hẳn là hắn đã nấp sẵn ở ngoài cửa nhà, chỉ đợi ta tự mình chạy ra.”
“Gia hoả kia cũng bị Bươm Bướm mê hoặc. Chỉ là nói đi thì phải nói lại, đây là lần đầu tiên Bươm Bướm sai khiến một người sống ra tay.” Chính Hàn Phi còn chưa có được đãi ngộ này, đương nhiên cũng có thể vì cảnh sát bảo vệ hắn quá cẩn thận nên Bươm Bướm không tìm được cơ hội nào để xuống tay.
“Tại sao hắn lại muốn tìm ta cơ chứ? Ta còn chẳng biết hắn là ai mà!” Hoàng Doanh suýt chút nữa đã bật khóc. Đây không phải là chuyện đùa, hôm nay suýt tí nữa Hoàng Doanh đã chết ở chỗ này, vừa nghĩ tới là Hoàng Doanh lại cảm thấy kích động gần chết, trong lòng vô cùng biết ơn Hàn Phi.
“Bởi vì ngươi đã phá hỏng âm mưu của hắn.” Hàn Phi vừa định nói rõ ràng thì hộp đen trong đầu lại vang lên âm thanh cảnh cáo. Nếu còn có lần thứ ba, hộp đen sẽ trực tiếp nổ tung.
Hàn Phi không biết hộp đen có thật sẽ nổ tung hay không, nhưng hắn cũng không to gan đến mức đi làm thử.
Thấy Hàn Phi muốn nói lại thôi, Hoàng Doanh cũng không thúc giục mà yên tĩnh ngồi ở bên cạnh chờ đợi.
Hiện tại hắn không chỉ coi Hàn Phi là đồng đội trong trò chơi mà còn xem Hàn Phi như một chiến hữu vào sinh ra tử trong đời sống thực.
Khi tử thần giáng lâm, chính Hàn Phi đã liều mạng để cứu hắn.
Người trước đó từng liều mạng để cứu hắn chỉ có mẹ, kỳ thật trong lòng Hoàng Doanh vẫn luôn cảm thấy mắc nợ mẹ mình, nhưng món nợ này hắn không cách nào trả nổi.
Ngoài mặt hắn luôn mang nụ cười tự tin trưởng thành, thái độ nhiệt tình sáng sủa, nhưng thực tế trong nội tâm Hoàng Doanh lại luôn có một cây gai vĩnh viễn cũng không rút ra được.
Mà vừa rồi, lại có thêm một người nữa kéo hắn khỏi tay tử thần.
Khi hắn được hít thở không khí trong lành một lần nữa, toàn bộ thế giới xung quanh Hoàng Doanh đều không còn như trước.
“Bươm Bướm là hung thủ phía sau màn của rất nhiều vụ án giết người liên hoàn, cũng là tội phạm siêu cấp mà Hệ thống thông tin công dân của Tân Hỗ không thể tra ra được, gia hoả này đại biểu cho phần nhân tính ác độc nhất trong đáy lòng con người.” Một lát nữa cảnh sát sẽ tới, Hàn Phi muốn nói cho Hoàng Doanh hiểu một số việc trước khi cảnh sát đén. Hắn không thể để lộ bí mật của thế giới tầng sâu, đành phải nói từ chuyện của Bươm Bướm, cảnh cáo Hoàng Doanh không được xem nhẹ kẻ này.
Hoàng Doanh từng cứu Hàn Phi một mạng trong thế giới tầng sâu, hiện tại Hàn Phi lại cứu được hắn ở ngoài hiện thực. Hai người có giao tình liên quan đến mạng sống, có nhiều việc không cần phải che giấu nhau làm gì.
“Vào trong nhà rồi nói tiếp. Yên tâm đi, không có quỷ đâu.” Hàn Phi đỡ Hoàng Doanh trở vào nhà, kỳ thực chính Hàn Phi cũng đã sắp không chịu nổi.
Vào bên trong, Hoàng Doanh mới phát hiện trên tay người máy quản gia cầm một túi thực phẩm.
Bởi vì bị kinh hãi vượt mức chịu đựng nên trong bóng tối còn chưa nhìn kỹ xảy ra chuyện gì, Hoàng Doanh đã bỏ chạy.
Hai người đi tới ngồi xuống ghế sô pha. Thân thể Hàn Phi mỏi mệt muốn sụp đổ, từng phần trên người đều truyền tới cảm giác đau đớn.
Cố lên dây cót tinh thần, Hàn Phi kể cho Hoàng Doanh biết những chuyện mà hắn có thể nói. Hắn tin tưởng Hoàng Doanh, lý do rất đơn giản, bởi vì nếu không có sự giúp đỡ của Hoàng Doanh thì Hàn Phi đã bị vây trong cơn ác mộng của Kim Sinh vĩnh viễn.
Hiện tại Hàn Phi đang rất mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, nhưng ít ra bây giờ hắn còn có thể cảm giác được sự mỏi mệt này. Còn nếu rơi vào tay Mã Mãn Giang thì ngay cả cái chết cũng là hy vọng xa vời.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Phi lại có thêm lực lượng, có thể nói đây chính là lực lượng “chữa lành” mà trò chơi này mang lại cho hắn.
Sau khi thấy được một số thứ trong thế giới tầng sâu, Hoàng Doanh bây giờ là người duy nhất trong thế giới hiện thực hiểu được Hàn Phi. Có thể nói hai người trở thành bạn bè hoàn toàn là một sự tình cờ, đó là tình bạn giữa một người bất hạnh đến cùng cực và một người xui xẻo đến cùng cực.
Kỳ thực hai người cũng có điểm giống nhau. Tại quảng trường trung tâm triển lãm game, lần đầu tiên gặp Hàn Phi, Hoàng Doanh đã cảm thấy đang nhìn bản thân mình của mấy năm về trước.
Thời điểm đó chứng bệnh sợ xã hội của Hàn Phi còn chưa được chữa trị hết, đứng giữa đám đông sẽ khiến Hàn Phi cảm thấy lo âu căng thẳng, đầu váng mắt hoa, mà Hoàng Doanh cũng từng là người như thế.
Chỉ là về sau Hoàng Doanh đã từ bỏ con người thật của mình, hắn đeo mặt nạ lên, bắt đầu thích ứng với cuộc sống hiện thực.
Chỉ mấy ngày không gặp, Hàn Phi đã thay đổi đến kinh người. Nhưng khác với Hoàng Doanh, Hàn Phi đeo một tấm mặt nạ vô hình nhưng không hề từ bỏ con người thật của mình.
Hoàng Doanh có thể nhìn thấy từ sâu trong ánh mắt Hàn Phi có một tầng ánh sáng ẩn giấu rất sâu, người trẻ tuổi này dường như muốn dùng chút ánh sáng leo lét đó để chiếu rọi một màn đêm vô biên vô tận.
Vượt qua cơn sợ hãi ban đầu, Hoàng Doanh đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nói thật hắn còn cảm thấy hâm mộ Hàn Phi, một người từng bị cuộc sống đánh cho thương tích đầy mình lại có thể tiếp tục sống đến chói mắt như thế, quả thật lợi hại vô cùng.
“Hàn Phi, ta nhìn ra được có một số việc ngươi không tiện nói cho ta biết, ta cũng sẽ không hỏi, chờ khi nào ngươi muốn nói thì nói với ta là được.” Hoàng Doanh không biết Hàn Phi bị hộp đen trong đầu trói buộc, hắn chỉ muốn giúp Hàn Phi giữ bí mật. “Những chuyện ngươi không muốn đề cập tới, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, về điểm này ngươi có thể yên tâm.”