Chương 270: Chúng ta mà đến trễ một chút chắc hắn thành hiệu trưởng luôn?
“Giáo viên chủ nhiệm lớp Kim Sinh đó, là một cô giáo có vóc dáng rất cao, sau khi Mã Mãn Giang chết nàng vẫn luôn phát cuồng, sau đó phát tiết toàn bộ oán hận trong lòng vào đám người ngoại lai.”
“Chính nàng đã xẻo đi hình xăm Bươm Bướm trên người bọn hắn?”
“Vâng, nàng xẻo đi đống hình xăm rồi khâu lại thành một cái túi da người, hình như nàng định mang cái túi rời khỏi trường học, tới một nơi nào đó.”
Nghe Trương Quan Hành nói vậy, Hàn Phi bỗng cảm thấy cô giáo chủ nhiệm lớp Kim Sinh muốn đến Tử Lâu. Có lẽ nàng định đi tìm Bươm Bướm để báo thù.
“Ngươi có biết nàng đang ở đâu không?”
“Hẳn là đang đi tuần tra trên sân trường. Đêm qua trước khi Mã Mãn Giang chết, một con bươm bướm màu xanh lam đã mang theo toàn bộ ác ý bay ra khỏi cổng chính, sau đó lại có một nhóm kẻ ngoại lai mới len lén trốn vào trường.”
“Kẻ ngoại lai mới?” Hàn Phi còn đang suy đoán thân phận đối phương thì phía toà nhà ký túc xá bỗng truyền đến tiếng khóc chói tai. “m thanh này…. Quen dữ nha!”
Hàn Phi, Trương Quan Hành và lão Lý vội vàng chạy tới ký túc xá, lúc này trong toà nhà đang có người giao thủ kịch liệt, cửa kính bị chấn vỡ tan tành, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi.
Tiếng la khóc và nguyền rủa oán độc đan xen vào nhau, ngoài hành lang đọng đầy vết máu, âm khí tản ra khắp nơi, nhiệt độ trong ký túc xá gần như bằng 0.
Chiếc nhẫn của chủ nhà trên tay Hàn Phi không ngừng truyền ra khí lạnh, nhưng điều khiến Hàn Phi nghi hoặc là khí lạnh kia không khiến hắn lạnh thấu xương mà lại thấy dễ chịu.
Hàn Phi tăng tốc chạy vội vào toà lầu, ra hiệu cho cự mãng quấn quanh người mình. Hắn chạy tới cuối hành lang mới nhìn rõ được ai đang giao chiến với ai.
“Đừng đánh nữa! Đều là người nhà cả mà!”
Đám oán niệm đang chém giết nhau rất thảm trọng, bình thường mà nói, sẽ chẳng ai dám tiến lên ngăn cản vào lúc này, nhưng Hàn Phi là một ngoại lệ.
Hắn là một người sống xen vào giữa một đám lệ quỷ, mà điều quỷ dị nhất là, đám lệ quỷ đang chém giết đến đỏ mắt đều thật sự dừng tay lại.
“Lầu trưởng!”
“Thầy!”
Lý Tai và Trương Quan Hành đồng thời hô lên, sau khi hô xong hai người còn quay đầu nhìn nhau.
“Đều là người một nhà, tất cả chúng ta đều là những người cùng chung chí hướng, tuyệt đối chớ nên vì hiểu lầm mà chém giết nhau!”
Hàn Phi đứng giữa một bầy lệ quỷ, thân thể hơi run rẩy vì ý lạnh.
Đám lệ quỷ đứng ở cuối hành lang đều nhìn Hàn Phi một cách quỷ dị, vẻ mặt bọn hắn vô cùng đặc sắc.
“Người một nhà?”
Nhóm bên trái là cô giáo chủ nhiệm lớp Kim Sinh cùng Thư Mộng Đình, hai người đang yên lặng nhìn chằm chằm Hàn Phi, biểu tình trên mặt rất lạnh lùng nhưng vì Hàn Phi đã giúp các nàng giết Mã Mãn Giang nên các nàng không hề có sát khí nào đối với hắn.
Nhóm bên phải rất đặc biệt, Khóc ôm một cái nồi cơm điện, bên trong có chứa linh vị của mình, trên mặt nó đong đầy nước mắt. Nhân viên cửa hàng tiện lợi Huỳnh Long và Lý Tai đứng bên cạnh Khóc, trên mặt hai người đều là một đống dấu chấm hỏi, đầu óc còn chưa kịp vận chuyển.
Lầu trưởng nhà mình rõ ràng tiến vào trường học là để thu thập thông tin, thu kiểu gì mà lại thành giáo viên rồi?
Tối qua Bươm Bướm rời đi để cổng mở, ba người bọn hắn tìm được cơ hội nên lập tức chui vào trường Ích Dân, ai nấy đều chuẩn bị tinh thần sẽ chiến đấu đến chết ở đây, nhưng tình hình lại không giống như trong tưởng tượng.
Đám lệ quỷ trong trường tư thục Ích Dân lại đứng chắn trước người Hàn Phi, khiến cho bọn hắn còn lầm tưởng mình mới là kẻ đi gây sự muốn làm hại Hàn Phi á?!
Lý Tai và Huỳnh Long tròn mắt nhìn nhau, vốn đang chiến đấu trong tuyệt vọng đã chẳng suy nghĩ được gì, bây giờ lại càng thêm ngơ ngác.
Bọn hắn đã nghĩ tới đủ loại tình cảnh, nhưng lại không hề nghĩ tới tình huống này.
“Lầu trưởng, nếu ngươi bị bọn hắn uy hiếp thì nháy mắt mấy cái đi!” Lý Tai nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Phi, hắn không hề nói đùa, một khi Hàn Phi nháy mắt thì hắn sẽ hành động ngay.
“Nháy mắt cái gì chớ!” Hàn Phi lấy giấy chứng nhận công tác của mình ra, sau đó giải thích kỹ càng những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
Một câu chuyện sinh tồn đầy máu tanh và tàn khốc, qua miệng Hàn Phi lại biến thành quá trình thực tập của một giáo viên mới nhậm chức. Hắn kế thừa thẻ công tác của Lầu trưởng tiền nhiệm, cũng thay Phó Sinh thực hiện trách nhiệm của một người thầy.
Hắn muốn dùng lực lượng của mình để giúp đỡ những đoá hoa ăn thịt người trong trường trưởng thành một cách khoẻ mạnh, uốn nắn và chữa lành tâm linh vặn vẹo của bọn hắn.
“Chỉ cần ta còn ở đây, sau này cư xá Hạnh Phúc và trường tư thục Ích Dân sẽ không xảy ra xung đột nào nữa. Chúng ta hãy cùng nhau tìm ra cách sống chung ở thế giới tầng sâu đầy hiểm nguy này.”
Nghe Hàn Phi kể xong, Trương Quan Hành gật đầu đồng ý vô điều kiện. Cho dù Hàn Phi nói gì thì hắn cũng đều cảm thấy có lý.
Thấy học sinh trong trường tin tưởng Hàn Phi như vậy, Lý Tai đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Mới mất liên lạc mấy ngày mà hắn đã trở thành người thầy kính yêu của đám học sinh, còn được ‘đồng nghiệp’ bảo vệ nữa chứ. Nếu chúng ta đến chậm thêm mấy ngày thì chắc hắn đã thành hiệu trưởng luôn rồi?!” Lý trí mách bảo với Lý Tai rằng chuyện này không có khả năng, nhưng Lý Tai lại cảm thấy Hàn Phi gần như không gì là không làm được.
Trước đây khi thấy Hàn Phi cõng quan tài của cửa hàng trưởng xông vào khu cư xá, Lý Tai đã cảm thấy Hàn Phi rất khác biệt với người bình thường, hắn có tiềm lực lớn vô cùng.
Bây giờ hắn lại càng khẳng định điều này, đi theo Hàn Phi tuyệt đối sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Hàn Phi chuẩn bị cất thẻ công tác vào, trong đầu đột nhiên truyền tới thanh âm của Hệ thống:
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thân mật với Lý Tai +10, ngươi đã thu hoạch được tín nhiệm của Lý Tai.]
Nghe vậy Hàn Phi quay đầu lại, phát hiện Lý Tai vẫn đang nhìn mình, hắn không nghĩ nhiều mà đưa tay lên vỗ vỗ vai Lý Tai rất thân mật.
Lệ quỷ ở cư xá Hạnh Phúc đụng độ lệ quỷ trường tư thục Ích Dân, muốn bọn hắn chấp nhận được nhau là chuyện rất khó khăn, cũng may đôi bên có cùng chung một kẻ địch, chính là Bươm Bướm.