Chương 271: Cẩm nang sinh tồn trong Tử Lâu
Hàn Phi không phải là người ăn nói khéo léo, sở dĩ hắn có thể được mọi người tán thành đều là vì những việc hắn làm có thể thoả mãn nhu cầu của tất cả mọi người.
Trường tư thục Ích Dân xảy ra những thảm kịch kia đều là vì Bươm Bướm giở trò quỷ, mà Hàn Phi vừa vào trường, chuyện thứ nhất hắn làm chính là khiến Mã Mãn Giang bị trọng thương, bẻ cánh của Bươm Bướm, trợ giúp mọi người báo thù, hành vi này chỉ có thể dùng hai chữ “tuyệt vời” để hình dung.
Hắn vốn không hề đi thuyết phục ai đứng về phía mình, nhưng mọi người lại tự giác đứng ở bên cạnh hắn.
Hiện tại cũng giống như vậy, đám lệ quỷ hai phe vốn không hề có liên can gì đến nhau, một bên xâm nhập vào địa bàn của bên kia thì đương nhiên sẽ xảy ra hỗn chiến.
Nhưng nếu mọi người đều có chung một mục tiêu thì sao?
Tử Lâu là toà nhà nguy hiểm nhất ở khu vực này, đám lệ quỷ trường tư thục Ích Dân tin rằng Bươm Bướm trốn trong Tử Lâu, chỉ có tiến vào đó mới có cơ hội giết chết Bươm Bướm, kết thúc mọi thống khổ và tuyệt vọng.
Còn đối với cư dân trong cư xá Hạnh Phúc, trong Tử Lâu rất có thể ẩn giấu một con đường đi tới thế giới tầng ngoài, nếu có thể thông qua con đường đó rời khỏi nơi này thì sẽ được tận mắt chứng kiến cảnh đám hung thủ bị trừng phạt, còn có thể chuyển đến sống ở một nơi an toàn hơn hẳn.
Mỗi khi “tồn tại không thể nói” tiếng ca xuất hiện, nó đều để mắt tới cư xá Hạnh Phúc. Thăm dò Tử Lâu chính là tìm cho mình một đường lui, hy vọng sống của bọn hắn có lẽ đang nằm trong Tử Lâu.
Đám người đều nhất trí về lợi ích, Hàn Phi chỉ cần khiến cho bọn hắn hiểu điều này là đủ rồi.
Hàn Phi không lừa gạt, không giấu diếm, chỉ dùng thái độ chân thành nhất để giảng giải cho mọi người hiểu, hắn đứng ở góc độ của lệ quỷ để cân nhắc sự việc, bởi vì có lòng tốt nên mới được hồi báo.
Lệ quỷ của hai phe không chỉ không xung đột mà thái độ còn hoà hoãn hơn rất nhiều.
“Ta sẽ nói lại điều này cho Kim Sinh biết, muốn xử lý Bươm Bướm nhanh chóng và ổn thoả thì liên thủ chính là biện pháp tốt nhất.” Hàn Phi đứng trên hành lang âm u đầy âm khí, bị đám oán niệm vây quanh nhưng hắn không hề luống cuống, đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, nói chuyện lưu loát, mỗi một câu nói đều tràn đầy sức thuyết phục.
Điều này khiến người khác rất khó có thể tin được, một người mấy tuần trước còn đang mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, chỉ cần đứng ở nơi có nhiều người đã cảm thấy không thoải mái, vậy mà bây giờ lại có thể thao thao bất tuyệt trước một đám người.
Để đảm bảo không xảy ra vấn đề gì, Hàn Phi còn kéo bảo vệ lão Lý tới.
Trong nhật ký của Thư Mộng Đình từng nhắc tới lão Lý, lão là người duy nhất khi còn sống đã giúp đỡ Thư Mộng Đình, nàng dành một chút thiện ý cuối cùng còn sót lại dồn hết cho lão Lý.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Kim Sinh cũng có ấn tượng rất tốt đối với lão Lý, sau khi lão chết nàng mới chính thức hoài nghi Mã Mãn Giang.
Kỳ thực khi còn sống, bọn họ đều là người rất ôn hoà.
Lão Lý không hiểu chuyện gì xảy ra đã dám đứng ra bảo đảm cho Hàn Phi, sau đó đám người cùng nhau đi tới phòng y tế trên tầng hai toà lầu văn phòng. Hàn Phi mở cửa tủ ra, đánh thức Kim Sinh.
Khắp trong phòng xuất hiện những con chữ và ký hiệu quỷ dị, Kim Sinh mang theo khí tức nguyền rủa nồng nặc xuất hiện, tất cả lệ quỷ đều không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, kể cả các cư dân ở cư xá Hạnh Phúc.
Xét từ điểm này cũng thấy được thực lực của Kim Sinh vô cùng khủng bố, chỉ tiếc là mỗi ngày hắn chỉ thanh tỉnh được một phút.
Sau khi thu được tia tàn niệm của Mã Mãn Giang và báo được mối thù năm đó, trạng thái của Kim Sinh có vẻ tốt hơn trước kia nhiều.
Trong mắt hắn tuy vẫn viết đầy ký hiệu nhưng có thể nhìn ra một chút tỉnh táo, dường như hắn đang từ từ tìm lại bản thân mình.
Hàn Phi nói ngắn gọn kế hoạch của mình cho Kim Sinh nghe.
Kim Sinh gật đầu đồng ý, sau đó đưa cho Hàn Phi một trang giấy: “Đây là những điều ta tra hỏi được từ miệng Mã Mãn Giang, hẳn là sẽ giúp ích được cho ngươi.”
Cửa tủ đóng lại, gian phòng khôi phục lại như trước, lúc này đám người sau lưng Hàn Phi mới dám mở miệng nói chuyện.
“Thầy, trên giấy viết gì thế?” Trương Quan Hành tò mò chạy lại xem, phát hiện sắc mặt Hàn Phi không tốt lắm, thế là hắn cúi đầu nhìn vào tờ giấy.
Trên tờ giấy trắng nhăn nhúm có viết mấy câu:
“Không nên tiến vào tất cả những phòng có số 4 bên trong Tử Lâu.”
“Người sống trong Tử Lâu sẽ không đi vào Súc Sinh Ngõ Hẻm.”
“Bươm Bướm giấu ở đáy lòng con người tiến vào nơi này thông qua Tử Lâu, nó biết cách để đi tới đó.”
“Trong Tử Lâu, người nào càng nhát gan thì chết càng nhanh.”
“Trong Tử Lâu, sau 12 giờ đêm không nên đi ra ngoài.”
“Mỗi oán niệm sau khi đi vào Tử Lâu đều sẽ xuất hiện ở một địa điểm ngẫu nhiên trong Tử Lâu.”
“Có một điều chắc chắn là, có thứ gì đó trong Tử Lâu đã hạ chú với ngươi. Ngắn thì bảy ngày, dài thì một tháng, ngươi rất có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Đại bộ phận thông tin trên giấy đều liên quan đến Tử Lâu, sắc mặt Hàn Phi kém như vậy là vì hắn thấy được hai điều cuối cùng.
Sau khi tiến vào Tử Lâu sẽ xuất hiện ở một địa điểm ngẫu nhiên, như vậy thì dù Hàn Phi dẫn theo bao nhiêu người đến đó, cả đám đều sẽ bị tách ra.
Nhưng hắn cũng phát hiện một lỗ thủng.
“Mã Mãn Giang chỉ nhắc tới oán niệm chứ không đề cập đến vật nguyền rủa. Trước đây nữ nhân mặc áo cưới đến tìm cửa hàng trưởng có phải vì nàng nhìn trúng việc cửa hàng trưởng là vật nguyền rủa không?”
“Từ Cầm tỷ là tụ hợp thể của một đám nguyền rủa, ta có thể tiến vào đó cùng nàng. Đúng rồi, còn có chiếc bình cầu nguyện và gương thần trên tầng bảy cư xá Hạnh Phúc.”
Đối mặt với những khó khăn bình thường thì Hàn Phi sẽ tự tìm cách giải quyết, nhưng đối mặt với nguyền rủa của Tử Lâu, Hàn Phi chẳng có chút biện pháp nào.