Chương 282: Bác sĩ tâm lý
“Trở về!”
Khi cánh cửa bị đẩy ra, mùi thối trong phòng tiêu tán đi rất nhiều, không khí kiềm nén đến khó thở kia cũng không còn, mấy vị diễn viên đều nhìn Hàn Phi, âm thầm thở phào một hơi.
Hàn Phi diễn vai tác giả chỉ là một vai phụ, nhưng hắn thật sự là nhân cách chính, cảm xúc của hắn có thể lây nhiễm đến tất cả mọi người trong phòng. Hắn có năng lực khống chế hiện trường đến mức đáng sợ, khiến Bạch Hiển đóng vai bác sĩ cũng phải kinh hãi nói: “Người trẻ tuổi bây giờ diễn xuất thật không tệ.”
“Đâu chỉ là không tệ.” Lý Hoài Danh từ đầu đến cuối đều không bị sự tình gì ảnh hưởng, lấy từ trong túi quần ra một lọ thuốc, đổ ra hai viên rồi cho vào miệng. “Diễn xuất của hắn sắc bén như một lưỡi dao, có thể phá vỡ tầng ngoài và đâm vào đáy lòng người xem. Hắn có thể khiến mọi người bị tâm trạng của hắn ảnh hưởng, cũng có thể thu lại một cách tự nhiên, nhưng ta lo lắng hắn nhập vai quá sâu sẽ khó thoát ra, bị nhân vật trong phim này ảnh hưởng. Dù sao Nhện cũng là một nhân vật nguy hiểm.”
Hai diễn viên chuyên nghiệp đều rất coi trọng Hàn Phi, bọn hắn cũng có quen biết nhau, khi hai người vừa định trò chuyện với Hàn Phi mấy câu thì ngoài hành lang đột nhiên truyền tới tiếng hét thảm thiết.
Chuyện này không hề có trong kịch bản, tất cả diễn viên lập tức thoát khỏi vai diễn, trở lại hiện thực. Cả tám người đều vội vã chạy ra khỏi căn hộ 404.
Bọn hắn nhìn thấy Tiểu Đồng diễn vai sinh viên đang ngã ngồi trên đầu cầu thang, mà các bậc thang dẫn xuống tầng ba đang phủ đầy xác chim, những con chim này đã chết từ rất lâu, vết máu trên lông vũ đều khô hết lại.
“Có chuyện gì thế?” Nghe được tiếng thét, Trương đạo diễn và các nhân viên công tác chạy ra khỏi một gian phòng dưới tầng ba, bọn hắn vừa định lên tầng thì nhìn thấy đống chim chết nằm đầy cầu thang. “Thứ này do ai làm đây? Tổ đạo cụ đâu rồi?!”
“Trương đạo diễn, chúng ta không có làm thứ này!” Quản lý tổ đạo cụ vội vàng chạy tới giải thích, “Ngài bảo chúng ta rời khỏi tầng bốn, để cho các diễn viên có thời gian rèn luyện ma sát với nhau mà!”
“Không phải các ngươi thì ai làm?” Trương đạo diễn kêu người dọn dẹp đống xác chim rồi chạy lên tầng bốn: “Mọi người không sao cả chứ?”
“Không sao.” Mấy vị diễn viên cũng nghi hoặc. “Từ nãy đến giờ các ngươi không hề lên tầng bốn?”
“Đúng vậy, chúng ta ngồi ở tầng ba xem camera quay trực tiếp căn phòng này, các ngươi diễn xuất quá tuyệt vời.”
“Thế mùi thối và tiếng cào cửa đột nhiên xuất hiện là do ai làm?” Bạch Hiển sửng sốt nói, trước đó hắn còn tưởng là do đạo diễn an bài.
“Mùi thối?” Trương đạo diễn khịt khịt mũi, trong hành lang không có mùi gì khác thường, nhưng hắn cũng không phản bác lời Bạch Hiển. “Chắc là hàng xóm trong toà nhà này giở trò quỷ. Chúng ta đã cho bọn hắn rất nhiều tiền, nhưng vẫn còn có một số người không chịu để chúng ta đến nơi này quay phim.”
“Mùi thối và xác chim đều do cư dân ở đây làm ra?”
Cho dù là Bạch Hiển hay Trương đạo diễn thì cũng đều là người làm trong ngành này rất lâu, đã chứng kiến đủ các loại người. Tình huống đoàn làm phim bị cư dân bản xứ chống đối và quấy phá cũng gặp không ít lần, cho nên dù cảm thấy không thoải mái thì các diễn viên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Trong số mọi người, biểu tình của Hàn Phi là lạnh lùng nhất, dường như hắn vẫn chưa thoát khỏi vai diễn Nhện nên ánh mắt nhìn người khác vẫn rất đáng sợ.
Cảnh diễn vừa rồi trong Ngôi Nhà Đồ Tể là lần cuối cùng chín nhân cách tụ lại cùng một chỗ. Sau đó không lâu, nhân cách sinh viên đại biểu cho sự lạc quan tích cực sẽ bị sát hại, toà nhà sẽ hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.
Ngôi Nhà Đồ Tể, tên như ý nghĩa, từng người một sẽ lần lượt bị giết hại, ai cũng trốn không thoát.
“Bươm Bướm hẳn là rất quen thuộc với tình cảnh này, hắn sẽ ra tay vào lúc nào?”
“Hàn Phi, đừng đứng ngây ra như thế. Ta đã chuẩn bị phòng cho các ngươi nghỉ ngơi ở dưới tầng ba, ngươi muốn uồng gì? Cà phê hay là nước trái cây?”
Sau khi cầu thang và hành lang được dọn dẹp sạch sẽ, Trương đạo diễn gọi mấy vị diễn viên xuống tầng ba.
Thông qua camera phát trực tiếp, vừa rồi hắn đã xem được màn biểu diễn của mọi người. Sau đó Trương đạo diễn đã làm việc với từng diễn viên, nói rõ ràng ưu khuyết điểm của từng người. Các diễn viên trẻ được làm việc với Trương đạo diễn đều có thể đề cao kỹ năng diễn xuất lên rất nhiều.
Sau khi nói chuyện với những người khác xong, Trương đạo diễn mới nhìn về phía Hàn Phi. Hắn rất hài lòng trước màn biểu diễn vừa rồi, thẳng thắn mà nói, Trương đạo diễn không cho rằng có ai thích hợp đóng vai Nhện hơn Hàn Phi cả.
“Đạo diễn, ta có chỗ nào cần cải thiện không?”
“Khi ngươi diễn vai Nhện, vị bác sĩ tâm lý trước đây của Nhện xem được cũng phải kinh hãi. Hắn nói hắn nhìn thấy bóng dáng của Nhện trên người ngươi, thậm chí còn hoài nghi ngươi cũng mắc bệnh giống Nhện.” Trương đạo diễn mỉm cười nói, tuy cách dùng từ hơi kỳ quái nhưng Trương đạo diễn thật sự tán thưởng diễn xuất của Hàn Phi.
“Ta có thể gặp vị bác sĩ tâm lý kia một lần không? Sau khi trò chuyện với hắn, có lẽ ta sẽ nắm bắt được nhân vật Nhện chuẩn xác hơn nữa.” Hàn Phi lấy lý do muốn diễn tốt hơn, kỳ thực hắn chỉ muốn đi sâu vào nội tâm của Nhện để chuẩn bị tốt nhất cho trò chơi buổi đêm.
“Diễn xuất tốt như vậy còn rất chịu khó phấn đấu, ngươi mà không hot thì đúng là ông trời không có mắt.”
Trương đạo diễn dẫn Hàn Phi đi tới một gian phòng, vừa đi vừa trò chuyện về Bạch Hiển và Tiểu Đồng.
Diễn xuất của Bạch Hiển không thể bắt bẻ được, hắn thể hiện rất tốt tâm tình chập chờn của bác sĩ nhưng lại không đủ kinh diễm, thân là nam chính nhưng lại bị cảm xúc của vai phụ lây nhiễm.
Vấn đề của Tiểu Đồng còn lớn hơn thế, diễn xuất lúc đầu của hắn tạm được, nhưng khi tám diễn viên còn lại bắt đầu phát huy năng lực thì rõ ràng hắn không theo kịp tiết tấu của mọi người.
Người khác diễn thế nào Hàn Phi không quan tâm, khi đi vào phòng và trông thấy vị bác sĩ tâm lý kia, đôi mắt Hàn Phi khẽ nheo lại.
“Bác sĩ Hồ Vi?”