Chương 288: Tiễn thần khó
Trang phục của ba người bắt đầu hư thối, khi bọn hắn đi tới bên cạnh người thanh niên, thanh niên vốn đang căng thẳng đột nhiên trở nên bình tĩnh.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe được yêu cầu kỳ quái như thế đó.” Hắn vừa nói vừa đặt linh vị lên bàn ăn. “Mọi người đi ra đi, chủ nhà nói chúng ta có thể ở chỗ này vĩnh viễn, cứ xem nơi này là nhà chúng ta là được.”
Ánh sáng bị bóp méo, nhiệt độ trong phòng hạ thấp đến điểm đóng băng.
“Ngươi đang nói chuyện với ai?” Người cha là người đầu tiên cảm thấy không đúng, hắn vừa thốt ra câu này thì trong nhà đã vang lên tiếng trẻ con khóc, ngay sau đó từng cánh tay vươn ra khỏi linh vị!
Oán niệm bành trướng, mùi máu tươi nồng đậm lấn át mùi hôi thối trong nhà, từng vị oán niệm âm trầm kinh khủng xuất hiện chật cả phòng khách.
Người thanh niên đặt đũa xuống, nhẹ nhàng tựa lưng ra thành ghế, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía gia đình ba người, từ đầu đến cuối trên gương mặt vẫn luôn nở nụ cười hiền hoà.
“Bác à, sau này chúng ta đều là người một nhà rồi.”
Bị mấy vị oán niệm vây quanh, một nhà ba người suýt chút nữa đã bị ép vỡ nát.
“Người nhà với nhau thì không cần câu nệ, thoải mái ngồi xuống đi.”
Một nhà ba người bị nhấn ngồi xuống ghế, bọn hắn nhìn người thanh niên trước mặt, không biết nên làm thế nào cho phải. Nửa ngày sau, người cha đeo kính mắt mới ho khan mấy tiếng rồi nói: “Nhà chúng ta tương đối nhỏ, e là không thể ở nhiều người như vậy…”
“Không sao, chúng ta không chê.” Hàn Phi gõ ngón tay xuống bàn như đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn không nói gì, một nhà ba người cũng không dám phát ra âm thanh, người cha và người mẹ chỉ dám đưa mắt nhìn nhau, sau đó hai người tức giận nhìn chằm chằm Lý Nhược Nam. Nha đầu này ăn bám gia đình còn chưa đủ hay sao, bây giờ còn hố cha mẹ như thế.
“Kỳ thật ta không có ác ý, tuy các ngươi muốn tổn thương ta nhưng ta là người khá rộng lượng.” Thanh niên nói chuyện khiến ba người dấy lên hy vọng. “Chúng ta tính toán xem nào. Các ngươi uy hiếp muốn giết chết ta, ta có thể bỏ qua. Bây giờ ta có cơ hội khiến cả nhà các ngươi hồn phi phách tán, nhưng ta không làm vậy, đây có phải là đang cứu mạng cả nhà các ngươi không? Bây giờ mỗi người các ngươi đều đang nợ ta một cái mạng.”
Thanh niên nói rất nhanh, nhưng lời của hắn hình như có chút đạo lý.
“Trước đó ta đã nói, mục tiêu của ta là đi tới cuối đường, ta cần mấy điểm dừng chân an toàn. Nếu các ngươi đồng ý hợp tác cùng ta, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, sẽ là người nhà. Nhưng nếu các ngươi không muốn hợp tác, vậy thì hết cách rồi…”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý! Chúng ta hoan nghênh các ngươi đến bất cứ lúc nào, nơi này chính là điểm dừng chân an toàn nhất của các ngươi.” Cha của Lý Nhược Nam phản ứng rất nhanh.
“Về sau ngươi sẽ biết đây là quyết định chính xác cỡ nào.” Người thanh niên lấy một hình nhân giấy đỏ như máu ra, xé một mảnh giấy nhỏ có dính máu đưa cho cha của Lý Nhược Nam.
Cùng lúc đó, trong đầu thanh niên cũng vang lên một giọng nói lạnh như băng.
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn cấp G —— căn nhà không thể trốn thoát.]
[Độ hoàn thành nhiệm vụ chưa đủ 90%, thu hoạch được ban thưởng cơ sở: điểm kỹ năng +1, độ thân mật với gia đình Lý Nhược Nam +10, toà kiến trúc được thắp sáng trên địa đồ +1. Chỉ cần thắp sáng thêm mười toà kiến trúc nữa, ngươi sẽ thu hoạch được ban thưởng sơ cấp cho nhiệm vụ thăm dò địa đồ.]
Người thanh niên ngồi bên bàn ăn chính là Hàn Phi, hắn biết loại phương thức dùng thực lực để hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có độ hoàn thành cao, nhưng bây giờ hắn đã không còn thời gian để đi thăm dò từng nhiệm vụ một cách cẩn thận nữa.
Hơn nữa hắn đã đạt tới cấp 10, làm nhiệm vụ cấp G cũng không được ban thưởng nhiều kinh nghiệm.
Bây giờ khẩu vị của Hàn Phi đã tăng lên, hắn chỉ muốn làm nhiệm vụ cấp F.
Đi đến bên cửa sổ, Hàn Phi nhìn ra ngoài đường lớn. Căn hộ của nhà Lý Nhược Nam nằm ở tầng hai một toà phòng trọ ngay ngã tư đường, là vị trí rất quan trọng.
“Nơi này là kiến trúc đầu tiên mà ta chiếm cứ, ta sẽ từ từ dọn sạch sẽ nơi này, kiếm thêm nhiều bạn bè hơn.”
Hoàn thành một nhiệm vụ, Hàn Phi đã có thể rời khỏi trò chế, thế nên lá gan của hắn cũng phình to.
Bảo tất cả oán niệm trở lại bên trong linh vị, Hàn Phi rời khỏi căn hộ của Lý Nhược Nam. Hắn không phải loại người hiếu chiến, chỉ cần đối phương có lý trí và giao lưu được thì hắn đều muốn thử kết bạn với họ.
Nếu đến lúc đó đối phương không chịu thì hắn mới cân nhắc đến việc nhờ những lệ quỷ và oán niệm khác ra mặt thuyết phục.
Trên thực tế Hàn Phi đã có một phương pháp chỉ mình hắn làm được. Hắn sẽ dùng bản thân làm mồi nhử để thử kiểm tra phần lý trí còn sót lại của đám quỷ.
Người xưa có câu, không nên đem nhân tính ra làm phép thử, hiện tại Hàn Phi đã thấm nhuần được ý tứ trong câu nói này.
Kỳ thật trước khi gặp Lý Nhược Nam hắn đã gặp qua mấy tàn hồn và oán niệm khác, nhưng những gia hoả đó đều bị nhét vào bụng Khóc và Huỳnh Long.
Đi theo Hàn Phi mới nửa ngày, Khóc và Huỳnh Long đều được nhanh chóng gia tăng thực lực.
Vết thương của Huỳnh Long đã hoàn toàn khép lại, trên người hắn tản ra oán niệm còn khủng bố hơn trước, con mắt duy nhất của Huỳnh Long đã có một năng lực mới.
Biểu hiện của Khóc càng thêm kinh người. Đứa nhỏ bị tra tấn từ nhỏ này hình như khác biệt với những oán niệm khác. Oán niệm thông thường càng mạnh thì thân thể càng lớn, mà Khóc thì ngược lại, nó đặt mọi hận ý và đau khổ vào sâu trong lòng, không ngừng áp súc chúng xuống nên thân thể không to lên, nhưng tiếng khóc đã kinh khủng hơn trước rất nhiều.
“Đi, đi tới dãy nhà khác, tối nay chúng ta phải thắp sáng thêm mười toà kiến trúc nữa.”
Trong thế giới tầng sâu, đại đa số quỷ sẽ ở một địa phương nhất định, sau đó để cho oán niệm của mình chậm rãi thẩm thấu vào từng ngóc ngách, tựa như những hộ gia đình trong cư xá Hạnh Phúc vậy.