Chương 287: Thỉnh thần dễ
Ra khỏi nhà trọ, nàng nhìn về phía bên kia ngã tư đường. Nơi đó là một cửa hàng tiện lợi mà nàng chưa ghé qua bao giờ, đêm nay trông nó có vẻ náo nhiệt hơn thường lệ.
“Giảm giá mừng khai trương sao? Nghe cha nói hình như cửa hàng tiện lợi mới đổi chủ.” Lý Nhược Nam nhếch môi, không quan tâm đến chuyện nhà người ta nữa, nàng dùng sức nâng bọc rác lên ném vào thùng rác. “Tạm biệt nhé, tình yêu của ta.”
Có lẽ vì dùng sức quá mạnh mà một túi rác màu đen trong đó bị rách ra, mùi hôi thối nồng đậm phiêu tán trong không trung.
“Thật là phiền phức.”
Lý Nhược Nam ngồi xổm bên cạnh thùng rác, đang suy nghĩ xem nên dùng nút thắt nào để buộc chặt miệng túi thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân.
“Cần hỗ trợ không?”
Giọng nói từ tính truyền vào tai, Lý Nhược Nam đang ngồi xổm dưới đất quay đầu nhìn lại, ngay sau đó tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực.
Đó là một gương mặt vô cùng anh tuấn, đẹp trai hơn bất kỳ người bạn trai cũ nào của nàng.
“Không cần, không cần…” Lý Nhược Nam liên tục xua tay, nàng đột nhiên nhớ ra mình còn chưa trang điểm, mái tóc cũng bết lại.
“Nhớ chú ý an toàn, đừng dừng lại ở bên ngoài quá lâu.” Nam nhân nói xong, ôm linh vị nhìn sang bên cạnh, đó là một tấm bảng quảng cáo cũ kỹ của một tiệm cơm. Có vẻ như nam nhân đang muốn tìm một chỗ dừng chân.
“Ngươi muốn thuê phòng sao?” Lý Nhược Nam đậy nắp thùng rác lại, cuống quýt đứng lên. “Ta biết một gian phòng không tệ, ngươi chờ ở đây một chút, ta đi hỏi người nhà mình tí đã.”
Lý Nhược Nam vội vàng chạy lên tầng hai, nam nhân chẳng hiểu ra làm sao. Khi hắn đang tiếp tục xem bảng quảng cáo thì cửa tiệm cắt tóc bên cạnh đột nhiên mở cửa, một nam nhân trung niên thò đầu ra nói: “Ê, đừng sống ở đó, trong nhà trọ đó từng có người chết. Một nhà ba người hít phải khí ga nên trúng độc chết, cả nhà không một ai chạy thoát.”
Nam nhân trung niên trong tiệm cắt tóc còn định nói gì đó thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân, hắn sợ hãi trốn trở vào trong tiệm cắt tóc.
“Ngươi đang nói chuyện với ai thế?” Lý Nhược Nam thở phì phò chạy xuống lầu. “Đi thôi, cha ta nói sẽ nhường cho ngươi một phòng trong nhà.”
“Ngươi muốn mời ta đến nhà ngươi ở? Không làm phiền nhà ngươi chứ?” Nam nhân trẻ tuổi có vẻ ngại ngùng nói, hắn ôm linh vị trông rất thư sinh và vô hại.
“Đương nhiên không phiền! Ta đã nói với cha mẹ rồi, bọn hắn cũng rất muốn gặp ngươi.” Lý Nhược Nam nắm lấy cánh tay nam nhân, loại cảm giác ấm áp đã lâu không gặp kia khiến nàng không nhịn được mỉm cười.
Nàng kéo nam nhân đi lên tầng hai, mở cửa nhà ra, cha mẹ nàng đang ngồi sẵn bên bàn ăn.
“Cha, mẹ, đây chính là vị khách trọ của nhà chúng ta.”
Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng căn phòng nhỏ ấm áp. Hai vị phụ huynh ngồi bên bàn ăn ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên. Người cha đẩy kính mắt, ra hiệu cho người thanh niên ngồi xuống: “Lại đây ngồi đi.”
“Chào bác trai, chào bác gái.” Người thanh niên hào hoa phong nhã, rất ngoan ngoãn lễ phép, hắn ôm linh vị ngồi xuống đối diện hai người.
“Đêm hôm khuya khoắt ngươi còn lang thang ngoài đường làm gì? Không còn chỗ nào để đi sao?” Mẹ của Lý Nhược Nam vừa cài tóc vừa hỏi, trông có vẻ rất hiền lành.
“Ta muốn đi tới cuối đường, trên đường đi tương đối nguy hiểm nên ta muốn tìm một điểm dừng chân an toàn. Nếu gặp phải nguy hiểm thì ta có thể tạm thời trốn vào trong này.”
“Ngươi muốn đi tới cuối đường?” Người cha nhíu chặt mày nói, “Ta khuyên ngươi không nên chạy loạn thì hơn, ngươi cứ ở lại nơi này trước đi.”
Giọng người cha uy nghiêm như thể đã quen với việc làm chủ của một gia đình.
“Sẽ không làm phiền các vị chứ? Trên người ta không có bao nhiêu tiền, e là không trả nổi tiền thuê nhà.”
“Tiền thuê nhà không quan trọng, ngươi chỉ cần đồng ý một yêu cầu của chúng ta là được rồi.” Người mẹ đứng dậy đi tới bên cạnh người thanh niên, lúc này tiếng khoá cửa vang lên, Lý Nhược Nam đã cài khoá chống trộm trên cửa. “Chúng ta có thể bảo vệ ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi ở, nhưng kể từ hôm nay ngươi không được phép rời khỏi căn nhà này một bước.”
“Không thể rời đi?” Người thanh niên hơi do dự. “Nếu chỉ có một mình ta thì không nói gì, nhưng ta phải hỏi ý kiến các bạn mình đã.”
Ánh đèn trong nhà bắt đầu chớp tắt, khi đèn sáng lên, biểu tình của ba người đều rất bình thường, nhưng khi đèn vụt tắt, ba gương mặt đều trở nên vặn vẹo tái nhợt, đôi mắt chỉ còn tròng trắng.
“Nếu đã tiến vào thì an tâm ở lại đi.” Giọng người cha nghe rất đáng sợ, hắn lấy một chén cơm trên bàn đưa tới trước mặt người thanh niên. “Ăn cơm đi, sau này ngươi sẽ quen với cuộc sống ở đây.”
Ánh sáng vặn vẹo, người thanh niên nhìn về phía bàn ăn, trong đĩa thức ăn đều là những tảng thịt thối với đủ loại côn trùng lúc nhúc.
“Ăn đi, đừng khách sáo, trong bếp còn rất nhiều đồ ăn.” Người mẹ nhìn người thanh niên, dùng đũa kẹp một miếng thịt bỏ vào chén của hắn. “Ăn đi ăn đi, ngon lắm đó.”
“Bác à, hay là thôi đi, ta không muốn tạo thêm phiền toái cho cả nhà đâu.” Người thanh niên vừa định đứng lên thì đèn trong nhà lập tức tắt ngóm.
Trong bóng tối vang lên âm thanh kỳ quái —— phanh, phanh, phanh…
Lý Nhược Nam cầm theo một sợi xích đi ra khỏi phòng ngủ, nàng đã thay một chiếc váy mới tinh, trên mặt nở nụ cười vui vẻ cực kỳ: “Lần này ta tuyệt đối sẽ không để ngươi vô duyên vô cớ mất tích.”
“Xiềng xích không trói buộc được trái tim của đàn ông, chỉ cần hắn có tay có chân, hắn vẫn sẽ trốn đi.” Người mẹ yêu thương vuốt tóc Lý Nhược Nam, bà ta đi vào nhà bếp rồi cầm ra một con dao phay, trên mặt hai mẹ con không còn chút huyết sắc, gương mặt trở nên tàn nhẫn vặn vẹo, lý trí đang bị nuốt mất.
“Ở lại đi, chúng ta sẽ nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp.” Lý Nhược Nam nhìn người thanh niên, cười tủm tỉm nói: “Không sao đâu, sau này ta sẽ cho ngươi ăn cơm.”
Thấy đối phương cầm dao ra, người thanh niên biết mình không có cách nào từ chối. “Các ngươi xác định ta có thể ở đây? Muốn ở bao lâu cũng được?”
“Đúng vậy, ngươi có thể ở lại đây đến vĩnh viễn.”