Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 300: Thế giới của Nhện

Chương 300: Thế giới của Nhện
“Diễn xuất làm gì mà dễ đột phá như vậy được? Nhưng hắn có suy nghĩ này cũng tốt, ngươi bảo hắn tranh thủ thời gian đến đây đi, nhân cách mà hắn đóng không có gì phức tạp cả.” Có đạo diễn coi trọng kịch bản, có đạo diễn thích làm phim bối cảnh lớn, mà Trương đạo diễn thì luôn lấy diễn viên làm hạch tâm, hắn rất coi trọng năng lực của diễn viên.
Khi Trương đạo diễn nói chuyện với Bạch Hiển, Hàn Phi đứng trên ban công khẽ nhắm mắt lại, ấn nút diễn xuất cấp đại sư lên.
Cảm xúc và ý thức thuộc về Hàn Phi từ từ lắng đọng xuống, trong đầu hắn lúc này là từng câu nói của Nhện trong sách.
Kịch bản là do biên kịch và bác sĩ tâm lý của Nhện phỏng tác lại, mà nguyên tác bộ tiểu thuyết là do Nhện đích thân viết.
Tất cả nhân vật, kịch bản và câu chuyện bên trong sách đều là nhận biết của Nhện đối với thế giới. Chỉ có trong sách mới cất giấu một Nhện chân thật nhất.
Ngón tay Hàn Phi vuốt ve trang sách ố vàng, hắn muốn trở thành Nhện, nhưng lúc này trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới cảnh mình gặp phải tối qua.
Trong Súc Sinh Ngõ Hẻm chất đầy các thi thể bốc mùi thối rữa, tựa như một mê cung mãi mãi cũng không thể thoát ra, mỗi một ngả rẽ đều có thể gặp phải quái vật thân người mặt heo, bọn chúng bị cơn đói khát chiếm lấy lý trí, bọn chúng…
Nghĩ tới đây, trong đầu Hàn Phi đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, không biết là sợi dây thần kinh nào bị động tới, hắn dùng hai tay bưng lấy đầu mình.
Mổ ngực mổ bụng, xé thành mảnh nhỏ, quái vật tàn nhẫn vung con dao chặt xương trong tay. Khi con dao chém về phía đứa nhỏ, dưới tấm mặt nạ lộ ra một gương mặt heo bị đói khát chi phối.
Hàn Phi có thể thấy được rõ ràng biểu tình bên dưới tấm mặt nạ. Ngũ quan của quái vật chẳng khác gì súc sinh, nhưng biểu tình dữ tợn tà ác đó chỉ con người mới có được.
“Quái vật trong Súc Sinh Ngõ Hẻm vốn chính là bộ dạng này sao? Bọn chúng từ đâu mà đến?”
Hàn Phi lật giở quyển sách trên tay như đang lật mở nội tâm của Nhện.
“Bọn chúng đeo mặt nạ heo, không biết có phải vì mang mặt nạ quá lâu không mà cho dù tháo mặt nạ ra thì bọn chúng vẫn là quái vật.”
“Ta thường xuyên nhìn thấy mọi người xung quanh mình đang nuốt thứ gì đó, vật kia có màu vàng kim, thơm ngon như mật ngọt. Người già trong toà nhà gọi nó là thời gian, mà quỷ dưới gầm giường ta lại nói đó là thiện ý.”
“Khi không còn được ăn vật đó, bọn họ bắt đầu ăn thịt trên người nhau, miệng chảy đầy nước miếng, không hề để ý bản thân mình đã trở nên dị dạng.”
“Thỉnh thoảng ta cảm thấy thế giới này rất dễ hiểu, nhưng ta phát hiện mình dần dần nhìn thấy một thế giới khác.”
“Hai thế giới này được đặt song song trong mắt ta, tựa như đêm tối và ban ngày đặt cùng một chỗ.”
“Ta dần không rõ mình thuộc về nơi nào, ta lạc lối trong những con hẻm nhỏ, ta thấy càng lúc càng có nhiều người đeo mặt nạ lên mặt, dường như chỉ cần làm vậy thì ngoại trừ cơn đói khát, bọn hắn sẽ không phải chịu đau đớn nào nữa.”
“Cán cân giữ cho hai thế giới song song bắt đầu nghiêng lệch, thân thể ta dần trượt sang một bên, không biết là thế giới nào đang giữ lấy ta và thế giới nào đang từ bỏ ta.”
Câu chữ của Nhện rất đặc biệt, giống như suy nghĩ của một người điên. Nếu không phải từng tiến vào Súc Sinh Ngõ Hẻm trong thế giới tầng sâu thì Hàn Phi rất khó có thể hiểu được bí mật che giấu phía sau những con chữ này.
“Những quái vật mặt heo kia đều đã từng là người! Bọn hắn đeo mặt nạ heo quá lâu, sau đó gương mặt mình cũng biến thành quái vật heo!”
Nghĩ tới đây, Hàn Phi lại phát hiện ra một vấn đề. “Tại sao bọn hắn phải đeo mặt nạ heo lên mặt? Chẳng lẽ trong Súc Sinh Ngõ Hẻm, chỉ cần đeo mặt nạ heo thì sẽ không bị công kích? Vậy cũng không đúng, trong sách đã nói những quái vật đeo mặt nạ heo sẽ ăn thịt lẫn nhau!”
Hàn Phi nghĩ mãi mà không rõ, hắn cảm thấy nếu có cơ hội thì phải tìm một cái mặt nạ mới được.
Cầm quyển sách Súc Sinh Ngõ Hẻm trên tay, Hàn Phi đã hoàn toàn nhập vai Nhện, hắn bắt đầu phối hợp với Trương đạo diễn và các diễn viên khác để đóng phim.
Hàn Phi phát huy ra toàn bộ thực lực thì năng lực diễn xuất có thể dùng hai chữ “khủng bố” để hình dung. Hoàn toàn không có chuyện hắn quên từ hay tạm dừng, phần diễn của Hàn Phi đều là quay một lần là thành công. Dù là người nghiêm khắc kỹ lưỡng như Trương đạo diễn cũng không tìm ra chút vấn đề nhỏ nào.
Các diễn viên đối diễn với Hàn Phi, từ già tới trẻ đều cảm thấy áp lực cực lớn. Một lần vì mình mà bị NG thì không sao, ai cũng có thể cười cười cho qua, nhưng nhiều lần NG đều tại mình thì dù là người rộng lượng tới đâu cũng cười không nổi nữa.
Tám vị diễn viên còn lại dù ít hay nhiều cũng đều từng coi nhẹ Hàn Phi, nhưng bây giờ ai nấy đều ôm kịch bản để bồi dưỡng cảm xúc, lặp đi lặp lại lời kịch để khi quay phim không tạo ra sai sót nào.
Sự tồn tại của Hàn Phi khiến hiệu suất quay phim tăng lên rất nhiều.
Ngoài trời đang là hoàng hôn, đoàn làm phim đã lấy đèn ra chiếu sáng từ sớm. Khi tiếng chuông gió trong phòng tác giả vang lên, vị diễn viên đóng thế thứ ba rốt cuộc cũng chạy tới hiện trường.
Trương đạo diễn tự mình kiểm tra toàn bộ trang bị, sau khi chắc chắn đạo cụ an toàn mới nói rõ việc cần làm cho diễn viên đóng thế nghe rồi dẫn diễn viên kia đi tới ban công tầng bốn.
Khác với hai lần trước, Hàn Phi và rất nhiều nhân viên công tác đều lên tầng bốn để xem tận mắt, xác nhận rốt cuộc có yếu tố linh dị nào trong chuyện này hay không.
Thay quần áo và hoá trang xong, diễn viên đóng thế ăn mặc hệt như Hàn Phi đi lên ban công, chuẩn bị quay.
Tất cả máy quay đều đã vào vị trí, sau khi nghe Trương đạo diễn thông báo quay, diễn viên đóng thế kia hít sâu một hơi, cái đầu không tự chủ được quay sang một phía nào đó, sau đó mới nhảy xuống dưới.
Lúc nhún người nhảy lên không xảy ra vấn đề gì, nhưng khi phát lực, diễn viên đóng thế kia rõ ràng đã giảm lực nhảy lại.
“Có chuyện gì thế?!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất