Chương 301: Diễn viên đóng thế cũng không dám làm thử
Cảm ơn Namdockhoc, anhanhantinh và bạn S7ormy đã ủng hộ truyện nha, mình sẽ không drop bộ này đâu ạ ^^
Liên tục ba vị diễn viên đóng thế đều gặp vấn đề, trời lại sắp tối, mọi người lập tức nghĩ tới những truyền thuyết liên quan đến toà nhà này và tác giả Nhện.
“Ngươi không sao chứ? Bị thương có nặng không?” Trương đạo diễn vội vã nhìn về phía diễn viên đóng thế kia. Tổn thương trên người hắn không nặng nhưng hình như đã có bóng ma tâm lý.
Hắn nhìn về phía toà nhà, gương mặt lộ vẻ sợ hãi: “Đạo diễn, khi ta nhảy xuống bỗng cảm thấy như có ai đó tóm lấy chân ta!”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nhìn về phía Trương đạo diễn.
Ba vị diễn viên đóng thế đến từ ba nơi khác nhau, cũng không nhận biết đối phương mà lại có cùng một cách nói, tựa như trong cõi u minh có một loại lực lượng nào đó đang cố ngăn cản Trương đạo diễn quay phim về Nhện.
“Đạo diễn…” Bạch Hiển bước ra nói: “Hay là chúng ta thử tạo cảnh này bằng khoa học kỹ thuật đi? Hiện tại trình độ làm kỹ xảo rất cao, tuyệt đối sẽ giống y như thật.”
“Giống như thật cũng không phải là đồ thật.” Trương đạo diễn hít sâu một hơi nói, hắn vừa định bảo tổ đạo cụ nghĩ cách thì Hàn Phi bước ra.
“Ngươi cũng muốn khuyên ta sao?”
“Không phải.” Hàn Phi yên lặng nhìn chằm chằm lên tầng bốn, mở miệng nói, “Đừng tìm diễn viên đóng thế nữa, để ta nhảy đi.”
Giọng Hàn Phi không lớn, nhưng câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Phi với vẻ khiếp sợ.
“Không được! Ngươi nói đùa cái gì thế? Tuyệt đối không được!” Trương đạo diễn không cần nghĩ ngợi đã từ chối.
“Thể lực của ta không thua kém gì diễn viên đóng thế, cũng từng có kinh nghiệm làm mấy động tác nguy hiểm.” Hàn Phi không hề nói dối. Trong nhiệm vụ người quản lý Kim Sinh, Hàn Phi đã từng từ tầng bốn nhảy xuống cục nóng máy lạnh tầng ba mà không có bất kỳ trang phục bảo hộ nào.
Nếu nói về việc quay cảnh hành động nguy hiểm, Hàn Phi còn có kinh nghiệm hơn đa số các diễn viên đóng thế. Dù sao hắn cũng không có cơ hội được NG, chỉ có thành công hoặc chết.
Các diễn viên khác đứng bên cạnh Hàn Phi cũng bị kinh hãi, hiện tại bọn hắn mới hiểu được người trẻ tuổi không có bất kỳ công ty nào chống lưng này làm sao có thể đi được tới ngày hôm nay.
Một số diễn viên khác đến lời thoại cũng không muốn tự nói, mà Hàn Phi lại xung phong đi làm một pha hành động đến các diễn viên đóng thế cũng không dám tuỳ tiện làm thử.
Cái gì là chuyên nghiệp? Đây chính là chuyên nghiệp đó!
“Trời sắp tối hẳn rồi. Đạo diễn, để ta làm thử một lần đi.” Hàn Phi muốn biết ba diễn viên đóng thế kia rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì. Hơn nữa tối nay hắn còn phải trở về chơi trò chơi, cứ quay mãi thế này chẳng biết đến bao giờ mới xong.
Sau khi kiểm tra tố chất thân thể của Hàn Phi, Trương đạo diễn rốt cuộc cũng đồng ý. Kỳ thật trong lòng Trương đạo diễn đã lo lắng tới đổ mồ hôi lạnh.
Trên hợp đồng có ghi rõ không được yêu cầu diễn viên làm ra những hành động nguy hiểm, Hàn Phi là diễn viên đầu tiên chủ động muốn quay loại cảnh này. Trương đạo diễn quay phim nhiều năm như vậy cũng lần đầu tiên gặp được một diễn viên mà hắn tán thưởng từ tận đáy lòng.
Hàn Phi đã nhớ kỹ các động tác cần làm. Sau khi kiểm tra trang bị phòng hộ bốn lần, Hàn Phi bắt đầu quay phim.
Không sử dụng thế thân, Hàn Phi đi vào gian phòng của Nhện. Mọi thứ đều được phục hồi lại như mười mấy năm trước, giờ phút này Hàn Phi chính là Nhện.
Biên giới của hiện thực dần trở nên mơ hồ, khi ý thức và linh hồn rơi xuống, Nhện tự tay giết chết chính mình trong hiện thực, sau đó đưa nhân cách chính vào chỗ sâu trong ý thức, bắt đầu trò chơi tử vong giữa nhân cách chính và các nhân cách còn lại.
Đứng bên rìa ban công, Hàn Phi chậm rãi vươn hai tay ra.
Không có căng thẳng, không có sợ hãi, Hàn Phi đã hoàn toàn trở thành Nhện.
Khi nghe được tiếng thông báo của Trương đạo diễn, Hàn Phi nhìn về phía mục tiêu, nhưng ngay lúc này ánh mắt hắn nhìn thấy thứ gì đó.
Hàn Phi hơi nghiêng đầu, hắn nhìn thấy trên tầng ba có đặt một cái gương, trong gương hình như có một người khác đang chuẩn bị nhảy lầu.
Mắt nhìn thấy nhưng trong lòng Hàn Phi không bị ảnh hưởng một chút nào, hắn đã gặp rất nhiều chuyện kinh khủng, cảnh tượng vừa rồi còn chẳng tạo ra được chút bọt nước nào trong lòng Hàn Phi.
Hắn tung người nhảy ra!
Linh hồn đang rơi xuống, ý thức thoát ly, thân thể bị nhánh cây đập vào, tiếng gió vù vù rít lên bên tai.
Nhưng dưới tình huống như vậy, biểu tình trên mặt Hàn Phi vẫn là của tác giả Nhện, từ đầu đến cuối không có một tí sợ hãi nào, chỉ là có một chút bi thương.
Camera quay được một cảnh vô cùng hoàn mỹ. Hàn Phi khiến tất cả mọi người trong trường quay cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn làm được việc mà một diễn viên đóng thế cũng không dám tuỳ tiện làm, hơn nữa còn hoàn thành tốt hơn bất kỳ người nào.
Thậm chí mọi người còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Nhện trên người Hàn Phi. Thống khổ nhưng không tuyệt vọng, bi thương nhưng vẫn rất kiên định tin tưởng vào điều gì đó.
Khi thân thể rơi xuống, ý thức ngưng kết, Hàn Phi bỗng cảm thấy cảm giác này hết sức quen thuộc.
Đó là khi đội mũ trò chơi lên, sau khi màu máu phủ xuống, thân thể Hàn Phi cũng sẽ cảm thấy mất trọng lượng hệt như vậy.
“Chẳng lẽ Nhện từng thấy thế giới kia ở trong hiện thực? Tình cảnh mà hắn mô tả trong sách, thế giới song song với thế giới hiện thực mà Nhện thấy chính là thế giới tầng sâu?”
Hộp đen giấu ở ba nơi: sâu trong đáy lòng người, sâu trong óc và sâu trong cơn ác mộng.
Hàn Phi không biết tại sao mình lại nghĩ tới những thứ này, hắn cố gắng khống chế thân thể theo yêu cầu của đạo diễn, an ổn rơi vào đống nhánh cây rồi đáp xuống nệm hơi đặt sẵn dưới đất.
Khi thân thể chạm vào nệm hơi, Hàn Phi đột nhiên cảm giác được gì đó, vô thức ngẩng đầu nhìn lên một căn hộ nào đó số 4 trên toà nhà.
Phía sau cánh cửa sổ có một gương mặt trắng bệch đang nhìn về phía hắn.
Thân thể Hàn Phi đàn hồi văng lên cao rồi lại đáp xuống nệm hơi lần nữa. Lúc này gương mặt đó đã hoàn toàn biến mất.