Chương 31: Rốt cuộc cũng bắt được ngươi
Trong không gian tối đen như mực, tiếng khóc của đứa nhỏ càng trở nên chói tai. Hàn Phi không nhìn thấy gì, toàn thân hắn run lẩy bẩy nhưng miệng vẫn nói: “Đứa nhỏ này cứ nhất định muốn đến nhà chúng ta chơi. Nó muốn có thật nhiều bạn bè, ta nghĩ nhà chúng ta có nhiều người như vậy chắc là nó rất vui đây.”
Khi áp lực trên bờ vai biến mất, Hàn Phi không hề do dự lấy một giây, lập tức mở cửa phòng ngủ xông ra ngoài.
Trong khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, Hàn Phi nhìn thấy đứa nhỏ bị giữ lại trong phòng.
Hắn ngã ra mặt đất, thở phào một hơi: “Làm ta sợ muốn chết.”
Vừa rồi khi đứa nhỏ bóp cổ hắn, hắn đã tưởng là mình sắp chết tới nơi.
Sau khi kiểm tra lại thật kỹ và xác định cửa phòng ngủ đã đóng kín, Hàn Phi mới chạy sang phòng khách. “Nhiệm vụ tìm kiếm Thần Thần vẫn chưa hoàn thành, chỗ bà lão không phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó chứ?”
Trong cả tòa nhà này Hàn Phi chỉ có bà lão đó là bạn, hắn tốn rất nhiều công sức mới tăng được độ thân mật với Mạnh Thi lên cao như vậy, nếu đối phương xảy ra chuyện thì mọi cố gắng trước đó đều là uổng phí.
“Khóc đã bị ta nhốt lại, theo lý thuyết thì gian phòng 1034 bây giờ phải rất an toàn mới đúng, chẳng lẽ Thần Thần không có trong phòng?”
Hàn Phi cầm dao phay chạy xuống tầng ba, cửa phòng dán đầy lá bùa đã bị mở ra hoàn toàn nhưng không thấy thân ảnh bà lão đâu.
“Bà ơi? Thần Thần?” Hàn Phi vươn bàn tay đeo nhẫn của chủ nhà vào trong phòng. Chiếc nhẫn không có phản ứng quá lớn, nói cách khác gian phòng này an toàn.
Hàn Phi do dự một chút rồi chậm rãi đi vào bên trong, quan sát vật dụng cũ nát trong nhà.
Trong căn hộ 1034 chỗ nào cũng dán đầy bùa, trên vách tường và trần nhà, thậm chí dưới mặt đất cũng chi chít bùa, tựa như bị lá bùa phong ấn.
“Đúng là quá tà dị! Căn hộ có ma của ta cũng không khoa trương như thế!”
Hàn Phi cẩn thận nghĩ: “Không đúng, đứa nhỏ đến nhà ta chơi hình như không quá mạnh, căn bản không hề xứng với loại chiến trận rầm rộ như vầy. Có thể trong phòng còn có thứ khác!”
Tuy chiếc nhẫn không có phản ứng nhưng Hàn Phi vẫn quyết định phải lui ra ngoài trước. Thế nhưng…
Khi hắn lùi về sau mới phát hiện cửa phòng 1034 đã bị đóng lại từ lúc nào.
Mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng, thân thể Hàn Phi đứng cứng đờ tại chỗ: “Không phải chứ?”
Vừa rồi hắn nhốt đứa nhỏ kia vào phòng ngủ, bây giờ chính mình lại bị giam trong căn hộ số 1034. Thiên đạo luân hồi, báo ứng đến quá nhanh, trong lòng Hàn Phi đã sắp sụp đổ.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để Ngụy Hữu Phúc mang đứa nhỏ kia tới trao đổi con tin? Vấn đề là đám người Ngụy Hữu Phúc cũng sẽ không nghe lời của ta! Hơn nữa đứa nhỏ kia chắc cũng đã đi đầu thai mất rồi…”
Hàn Phi ôm một chút hy vọng cuối cùng trong lòng mà vặn vẹo tay nắm cửa. Cửa không hề khóa nhưng hắn lại không cách nào mở ra được.
“Đúng là không biết xấu hổ mà! Đã là quỷ rồi còn chơi chiêu.”
Đứng bần thần ngoài cửa mười mấy giây, Hàn Phi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Chiếc nhẫn của chủ nhà đến giờ vẫn chưa truyền tới ý lạnh, đây coi như là tin tức tốt duy nhất.”
Trong phòng có thứ gì đó không tốt, nhưng đối phương lại không tiết lộ khí tức bản thân, vì một nguyên nhân nào đó mà che giấu đi.
Hàn Phi biết bây giờ mình không thể rời đi, hắn bắt đầu động não thật nhanh, liếc nhìn toàn bộ gian phòng.
“Cửa sổ hoàn toàn bị ván gỗ và lá bùa phong bế, xem ra không nhảy cửa sổ được. Phòng 1034 nằm ngay bên dưới căn hộ có ma của ta, nếu ta tạo ra phản ứng lớn, có lẽ cư dân trong tòa nhà đều sẽ biết được.”
Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn về phía nhà bếp và bình gas. “Gian phòng này đã lâu không có người ở, hẳn là đã hết gas. Cho dù còn gas đi nữa thì nếu xảy ra vụ nổ lớn, ta chắc chắn là người đầu tiên toi đời.”
Hàn Phi nghĩ ra đủ loại phương pháp, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện cho dù mình làm trò gì cũng không trốn thoát được.
“Bây giờ ta có thể rời khỏi trò chơi, nhưng tối mai khi quay trở lại ta vẫn sẽ ở trong căn hộ này, đến lúc đó dù có mọc cánh cũng khó thoát.”
Giữ vững tinh thần, Hàn Phi quyết định phải nhân cơ hội này để dò xét gian phòng kỹ càng. Dù sao cũng không trốn được, vậy thì cứ tiến về phía trước thôi.
Khẽ chạm tay vào mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, Hàn Phi chậm rãi đi vào phòng khách. Hắn không dám tạo ra âm thanh nào, tận lực di chuyển thật chậm.
Gian phòng dán đầy bùa này trông rất dọa người, dưới mặt đất còn có gạo trắng nằm tán loạn, trong góc tường đặt mấy đồ vật linh tinh, trong đó có mấy hình nhân bằng giấy bị người ta xé nát.
Gương mặt đám hình nhân được bôi trét đủ màu sắc khiến người ta không rét mà run.
“Căn hộ 1034 trước đây từng xảy ra chuyện gì? Đứa trẻ kia vì sao được gọi là Khóc?”
Trong lòng suy nghĩ đủ loại sự tình, Hàn Phi mở cửa phòng ngủ ra. Cánh cửa rỉ sét phát ra âm thanh ken két, Hàn Phi vừa định bước vào phòng ngủ đã bị một đứa nhỏ chạy tới ôm chầm lấy.
“Bắt được ngươi!”
“Thần Thần?” Hàn Phi nhìn chằm chằm đứa nhỏ bị bịt mắt đứng ở cửa phòng, sau đó lại thấy bà lão Mạnh Thi nằm sõng soài bên trong, hình như đã ngất đi, trên quần áo cũ nát của bà in đầy dấu tay của trẻ con.
“Rốt cuộc ta cũng bắt được ngươi!”
Thần Thần vui vẻ nở nụ cười. Hàn Phi vỗ vào gáy nó một cái. “Ngươi còn có tâm tư chơi đùa ở đây?”
Hắn vươn tay tháo tấm bịt mắt bằng vải trên mặt Thần Thần xuống, lúc này mới phát hiện Thần Thần chỉ có tròng trắng mắt tựa như bị trúng tà, dáng vẻ trông rùng rợn vô cùng.
“Ta bắt được ngươi! Đến lượt ngươi làm quỷ! Đến lượt ngươi làm quỷ… đến lượt ngươi làm quỷ!”
Thần Thần không ngừng lặp đi lặp lại một câu, giọng càng lúc càng lớn khiến gian phòng xuất hiện tiếng vang, tựa như còn có rất nhiều đứa trẻ khác đang nói theo nó.
Hàn Phi muốn bịt miệng Thần Thần lại nhưng dù đã bịt chặt thì thanh âm kia vẫn quanh quẩn trong phòng, mà điều càng thêm hỏng bét là chiếc nhẫn trên tay Hàn Phi bắt đầu tỏa ra ý lạnh!
Quỷ đến rồi!