Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 310: Chúng ta cùng làm quái vật

Chương 310: Chúng ta cùng làm quái vật
Phản ứng của gã nằm trong dự liệu của Hàn Phi. Hàn Phi quả quyết buông tay, mặc kệ con dao phay còn ghim trên cổ quái vật.
Sáu đạo vong hồn phong ấn trên con dao phay bị quái vật mặt heo giết nên rất thù hận đám quái vật, bản thân con dao phay cũ nát kia cũng không hề sắc bén, thứ sắc bén nhất của nó là hận ý đến từ vong hồn.
Chỉ cần con dao đâm vào thân thể quái vật, hận ý sẽ bắt đầu quấn lấy gã.
Quái vật mặt heo tâm tâm niệm niệm chạy trốn nhưng không ngờ đến tại một ngả rẽ bình thường lại có một con người đang ẩn nấp.
Đồ tể trong Súc Sinh Ngõ Hẻm đều hành động một mình, xưa nay không đi cùng nhau, nhưng gã cảm thấy hai gia hoả đang đuổi giết mình dường như đã thương lượng với nhau từ sớm, phối hợp vô cùng ăn ý.
Ngực và bụng bị chém nát, một mắt bị đâm mù, cổ còn bị dao phay ghim chặt, sinh mệnh của quái vật mặt heo dù có ương ngạnh đến đâu cũng không chịu nổi nữa.
Tốc độ của gã chậm dần đi, lần đầu tiên trong bộ não bị đói khát chiếm cứ đó xuất hiện cảm giác sợ hãi.
“Ngươi cũng biết sợ sao?” Hàn Phi đã làm xong việc mình muốn làm, lập tức lùi về sau.
Màn sương máu bao phủ con hẻm nhỏ, mặt đất tràn đầy vết máu, nữ nhân đeo mặt nạ tựa như tử thần đạp lên từng vệt máu đuổi theo ở phía sau.
Tốc độ của nàng rất nhanh, động tác cực kỳ linh hoạt, quái vật mặt heo không thể chạm được tới vạt áo nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn vết thương trên người càng lúc càng nhiều.
Tay và chân gã bị chặt rời, quái vật hình thể khổng lồ nhưng trong mắt nữ nhân lại chỉ là một đống nguyên liệu nấu ăn hơi lớn mà thôi.
Khi lưỡi dao cuối cùng xẹt qua, tia máu bắn lên không trung, con dao chặt xương rơi khỏi tay quái vật.
Nữ nhân cắt thịt theo thớ rất chuẩn xác. Trong lúc chiến đấu cường độ cao mà nàng vẫn có thể tìm đúng thớ thịt và kẽ hở trong xương cốt, tìm được nơi gân mạch yếu nhất để phân chia nguyên liệu.
Có trời mới biết nàng đã giải phẫu bao nhiêu vật sống mới có thể luyện được kỹ năng thành thạo như thế.
Nàng giết chóc luôn mang lại cảm giác tươi đẹp và đơn giản như đang làm nghệ thuật.
Cự mãng đã rời khỏi quỷ văn, Hàn Phi ôm nó chạy tới, khi nhìn thấy cảnh này hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Nữ nhân đeo mặt nạ dạo bước trong cơn mưa máu, nàng nhẹ nhàng đi qua, trên mặt đất là từng khối thịt được cắt rất chỉnh tề và đẹp mắt.
Quái vật mặt heo vẫn đang kêu rên nhưng nó đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, chỉ còn là một khối thịt to nằm trên thớt.
“Rõ ràng là một cảnh tượng tàn nhẫn điên cuồng nhưng sao ta lại cảm thấy đẹp đến không thể hình dung?”
Nữ nhân không để cho quái vật mặt heo tiếp cận Hàn Phi. Chính nàng cũng không hề lại gần hắn.
Điểm lạ thường này khiến Hàn Phi thấy khó hiểu, khi quái vật mặt heo thoi thóp, Hàn Phi rời khỏi hắc ám, chủ động tới gần nàng.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ được là vừa trông thấy hắn, nữ nhân lại lập tức dừng tay, nàng mặc kệ quái vật mặt heo nằm dưới đất mà lui về sau, ẩn mình trong màn sương máu.
Hàn Phi và nàng cứ thế đứng ở hai con hẻm, cách một con quái vật ở giữa. Do dự một lúc, Hàn Phi rốt cuộc cũng nói ra cái tên đó.
“Từ Cầm?”
Nữ nhân đứng trong màn sương máu không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nàng nâng tay chỉ vào tấm mặt nạ trên mặt, ra hiệu cho Hàn Phi đừng lại gần.
Dường như nàng đang lâm vào trạng thái rối loạn điên cuồng, Hàn Phi đứng cách rất xa cũng có thể ngửi được mùi máu tươi và sát ý khiếp người toả ra từ cơ thể nàng.
Áo choàng của nàng cũng bị máu tươi phủ kín, dưới tấm mặt nạ là đôi mắt ngập tràn nguyền rủa. Nàng đang đứng ở biên giới của sự mất khống chế, điều này khiến Hàn Phi nhớ tới chuyện khi trước.
Nguyền rủa có thể mang đến lực lượng cho Từ Cầm, nhưng cũng sẽ khiến nàng đánh mất bản thân mình. Tác dụng phụ này chỉ biến mất khi nàng ăn không ngừng.
Hàn Phi biết Từ Cầm đang khó xử, nhưng hắn vẫn kiên định đi về phía nàng.
Đạo lý rất đơn giản, khi gặp được sự tình khó lòng giải quyết, ít nhất có hai người thì còn có thể dựa vào nhau và chia sẻ với nhau.
“Bởi vì tấm mặt nạ đó mà ngươi không muốn để ta lại gần sao?”
Hàn Phi lấy trong túi ra một chiếc mặt nạ heo đã bị tổn hại. Hắn nhìn về phía nữ nhân đứng trong màn sương máu, sau đó nâng tay đeo mặt nạ lên mặt.
“Nếu ngươi cảm thấy đeo mặt nạ vào sẽ biến thành quái vật, vậy chúng ta cùng làm quái vật để được ở bên cạnh nhau.”
Hàn Phi ấn vào nút diễn xuất cấp đại sư, nhờ năng lực diễn xuất khiến cảm xúc của bản thân lắng đọng xuống, hắn thật sự có ý định đeo mặt nạ.
Nhưng khi mặt nạ sắp bao trùm cả gương mặt Hàn Phi, trong màn sương máu có một lưỡi dao bay ra đánh rơi mặt nạ xuống đất.
Nhìn mảnh vụn mặt nạ còn lại trên tay, Hàn Phi ngẩng đầu lên. Nữ nhân mặc áo khoác đỏ màu máu chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới trước mặt hắn.
Mùi máu tươi nồng đậm khiến Hàn Phi khó có thể mở mắt. Hắn không biết nữ nhân đã trải qua chuyện gì trong Súc Sinh Ngõ Hẻm, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng nhưng khi há miệng ra lại không thể nói câu nào.
Hàn Phi cho tay vào túi áo, lấy ra một con dao ăn được bọc lại bằng da người.
“Có người trộm dao của ngươi, ta muốn mang trả cho ngươi.” Hàn Phi đưa con dao tới trước mặt nàng, tay hắn cầm phần lưỡi, đưa cán dao về phía nàng. “Nghe kẻ trộm nói chỉ cần thiếu đi một con dao thì lực nguyền rủa của ngươi sẽ không hoàn chỉnh, sức mạnh bị yếu đi.”
Lúc này nàng chỉ cần cầm chặt chuôi dao và đâm về phía trước là có thể ghim con dao kia vào thân thể hắn.
Trong thế giới tầng sâu, ngoại trừ Hàn Phi ra hẳn là chẳng còn ai có can đảm đưa một con dao dính đầy nguyền rủa cho người khác.
Dưới lớp mặt nạ heo, đôi mắt của nữ nhân loé lên tia sáng. Bàn tay tái nhợt chậm rãi nâng lên cầm lấy chuôi dao.
“Sau này đừng chĩa mũi dao về phía mình như thế nữa.” Giọng nói quen thuộc truyền ra, lời của nữ nhân như muốn biểu đạt ý gì đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất