Chương 316: Hàng xóm đến
“Con quái vật này có rất nhiều mạch máu liên kết khắp nơi, nó có thể điều khiển xưởng chế biến thịt này. Chỉ có giết nó thì mới cứu được những linh hồn bị móc sắt xuyên qua.”
Đám tàn hồn bị treo trên cây cân bên phải tuy thân thể đã bị tàn phá nghiêm trọng nhưng trong linh hồn lại ẩn chứa một loại lực lượng đặc thù.
Loại lực lượng kia không bị ao máu ăn mòn, là lực lượng rất hiếm thấy trong thế giới tầng sâu, tựa như phần tinh tuý nhất của nhân tính sau khi được mài giũa trở nên lấp lánh như kim cương.
“Hiện tại trong xưởng chế biến thịt không có quái vật khác, nhưng chỉ dựa vào lực lượng của một mình ta thì e là không đủ…” Hàn Phi vẫn còn đang suy tư làm sao để giết chết đối phương thì ngoài cửa chính đột nhiên truyền tới tiếng vang, vách tường sụp đổ, kính cửa sổ vỡ vụn, dường như có người đang đánh lén nhà xưởng.
Hàn Phi vừa định động thủ lại phải yên lặng che giấu khí tức bản thân.
Khoảng mấy phút sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên, hai con quái vật bị chảy máu khắp người vừa đề phòng nhau vừa đi vào xưởng chế biến thịt.
Con quái vật thấp hơn kéo theo hai thi thể quái vật khác, mỗi thi thể đều tràn ngập vết thương, mặt nạ heo trên mặt chúng cũng bị đánh nát.
Con quái vật còn lại cao hơn ba mét, nó là quái vật cường tráng nhất mà Hàn Phi từng thấy trong Súc Sinh Ngõ Hẻm. Trên thân nó có hoa văn kỳ quái được vẽ bằng máu tươi, nhìn kỹ lại sẽ thấy hoa văn này có hơi giống với quỷ văn trên người Hàn Phi.
Nhưng thứ thu hút Hàn Phi nhất không phải là quỷ văn trên người quái vật mà là người nó đang tóm trong tay.
“Khóc?!”
Đứa bé trai nhỏ gầy đang nhắm chặt hai mắt, thân thể bị biến dạng vặn vẹo, trên quần áo bị vẽ đầy ký hiệu quỷ dị bằng máu. Mỗi khi Khóc muốn giãy giụa, tất cả ký hiệu đều sẽ tản ra mùi máu tươi nồng đậm.
“Khóc giết hai tên quái vật?”
Quái vật mặt heo không biết hợp tác với nhau, hẳn là Khóc đã chiến đấu liên tục với hai tên, cuối cùng bị tên quái vật thân cao hơn ba mét đánh lén.
Hàn Phi âm thầm nhìn quái vật có quỷ văn trên thân, trong lòng thầm nghĩ nó hẳn là cũng nắm giữ một năng lực đặc thù nào đó.
Quái vật lùn hơn ném thi thể đồng loại vào trong ao máu, thi thể và mặt nạ vỡ vụn tan ra trong ao. Làm xong nó len lén nhìn sang con quái vật mập mạp.
Đối phương là quản lý của xưởng chế biến thịt, quái vật lùn đang muốn xin ban thưởng.
Hôm nay tâm tình của quái vật quản lý rất kém cỏi, nó tới gần quái vật lùn, trực tiếp dùng mạch máu đâm thẳng vào ngực quái vật lùn rồi hút mạnh một ngụm, sau đó mới ném quái vật lùn sang một bên.
Ban thưởng thì không thấy đâu lại còn tổn thất một đống máu thịt, quái vật lùn càng thêm suy yếu. Nó e ngại nhìn thoáng qua hai tên đồng loại rồi chạy ù ra ngoài.
Quái vật quản lý hấp thu một đống huyết nhục xong mới lộ vẻ thoả mãn, sau đó nó để mắt tới quái vật có quỷ văn thân cao hơn ba mét.
Hàn Phi kỳ vọng chúng nó lao vào đánh nhau nhưng không được như ý, con quái vật cao hơn ba mét ngoan ngoãn đi tới bên ao máu, ném Khóc vào trong đó.
Khi Khóc vừa chạm vào ao máu, toàn bộ ao đều trở nên sôi trào!
Ác ý như xiềng xích trong ao máu quấn chặt lấy Khóc, từng vệt máu đỏ thẫm trầm tích dưới đáy ao bắt đầu dâng lên giống như vô số bàn tay nhỏ đang xé rách thân thể Khóc.
Quần áo trên người bị máu tươi xâm nhập, các ký hiệu quỷ dị trên người Khóc đang bị máu cọ rửa, loại đau khổ này Hàn Phi không cách nào tưởng tượng.
Tiếng khóc thê thảm vang lên, tâm tình bi thương và thống khổ bắt đầu ảnh hưởng đến đám mặt nạ và tàn hồn treo trên hai cán cân.
Quái vật quản lý không ngờ năng lực của Khóc là dẫn động tuyệt vọng của đám đông xung quanh, nó lập tức điều khiển xiềng xích trong ao máu, kéo Khóc xuống đáy ao.
Khi tiếng khóc yếu bớt, đám mặt nạ và tàn hồn hai bên cán cân mới khôi phục lại như trước.
Quái vật quản lý hung hăng trừng mắt với quái vật cường tráng. Nếu nó không rời khỏi gian phòng và phát hiện vấn đề thì nói không chừng Khóc đã gây ra đại loạn.
Oán niệm bên dưới ao máu tạo thành một vòng xoáy, tiếng khóc dần dần yếu bớt.
Hàn Phi càng thêm lo lắng, hắn sợ rằng Khóc cũng sẽ biến thành một tấm mặt nạ.
Linh hồn bình thường bị ném vào ao máu sẽ xuất hiện biến hoá ngay lập tức, nhưng Khóc thì khác.
Oán niệm tạo thành vòng xoáy suốt mười mấy phút mới biến mất, quái vật quản lý điều khiển móc sắt vớt Khóc lên.
Trên người Khóc không còn chỗ nào lành lặn, âm khí của nó đã tiêu tán hơn phân nửa, nhưng ký ức quan trọng nhất của Khóc không chỉ không biến mất mà nhờ được ao máu rèn luyện nên càng trở nên rõ ràng.
Khóc vốn không dám đối mặt với một số tình cảnh trong ký ức, nhưng dưới sự uy hiếp hồn phi phách tán, dưới sự tra tấn khó có thể tượng tượng, trong lúc bất tri bất giác Khóc đã hoàn toàn dung hợp với những ký ức mà mình vẫn luôn tránh né trước đây.
Những oán niệm khác càng mạnh thì thân thể càng lớn, nhưng Khóc thì ngược lại. Lúc này những ký ức thống khổ nhất đã tan vào trong thân thể Khóc, giúp nó chống đỡ thân thể gầy gò này.
Quái vật quản lý và quái vật cường tráng chỉ thấy Khóc còn đang thoi thóp nhưng không phát hiện ra khi Khóc bị móc sắt móc lên khỏi ao máu, nó đã ngừng khóc thút thít.
Móc sắt rỉ sét lôi Khóc về phía bờ ao, quái vật quản lý vừa định kiểm tra lại tình hình của Khóc lúc này thì ngoài cửa xưởng lại truyền tới một tiếng hét thảm.
Hai con quái vật lập tức quay đầu nhìn lại, một cái đầu người mặt heo đang lăn lông lốc dưới đất, quái vật lùn ban nãy mới chạy ra ngoài đã bị người ta chém đầu!
Trong xưởng chế biến thịt vang lên tiếng cười điên cuồng của một nữ nhân, mùi máu tươi không ngừng tăng lên, một thân ảnh đỏ rực đi về phía ao máu.
Màn sương máu nồng đậm cũng không đỏ bằng váy áo của nàng, đôi môi đỏ tươi cong lên thành một nụ cười kinh tâm động phách. Con dao ăn trong tay không ngừng nhỏ máu xuống đất.
Từ Cầm đã hoàn toàn mất khống chế lại xuất hiện trong xưởng chế biến thịt.