Chương 318: Đứa bé không biết cười
Nếu rơi vào trong ao máu, Hàn Phi không hồn phi phách tán thì cũng phải chịu đựng nỗi đau bị lột một tầng da, chẳng lẽ hắn không biết?
Trên thế giới này có rất ít người trời sinh đã dũng cảm, nhưng vẫn có những người hiểu rõ hậu quả mà vẫn nguyện ý lựa chọn tiến về phía trước.
“Ầm!”
Hàn Phi đâm sầm vào cây cột ở giữa ao, vết thương trên bả vai lại rách toạc ra, phần lưng hắn đã ướt đẫm máu tươi. Hắn ôm chặt cây trụ đen kia, dùng tốc độ nhanh nhất bò về phía Khóc.
Tất cả quái vật mặt heo đều không thể nhảy vào trong ao máu, nếu không thân thể dơ bẩn của bọn chúng sẽ bị ao máu hoà tan mất.
Quái vật quản lý thấy Hàn Phi cầm theo dao đồ tể bò lên cây cân, hai mắt nó đỏ lên vì giận dữ, cánh tay to béo hung hăng đập xuống đất. Sau đó nó cầm một sợi mạch máu đã bị Hàn Phi chặt đứt lên, cắm thẳng vào trong tim mình.
Mạch máu kết nối với trái tim, quái vật dùng phương thức này để miễn cưỡng điều khiển móc sắt trên cán cân.
Hàn Phi lúc này mình đầy thương tích đang cố gắng trèo lên cây cột, hắn gần như không thể tránh khỏi móc sắt thô to kia.
Cho dù đã lên kế hoạch từng bước nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xuất hiện, Hàn Phi bây giờ không có cách nào lùi lại, hắn biết càng bò lên cao càng dễ bị móc sắt móc trúng, nhưng hắn vẫn như trước bò về phía Khóc và đám tàn hồn.
Trong xưởng không ngừng có quái vật mặt heo kéo tới, áp lực của Từ Cầm cũng tăng dần lên.
Quái vật quản lý đứng bên ao máu phát ra tiếng cười khùng khục, nó thao túng móc sắt bay về phía thân thể Hàn Phi.
Khi móc sắt phóng về phía Hàn Phi lần thứ tư, cánh tay Hàn Phi đã cạn kiệt sức lực, hắn không còn sức đâu mà tránh né. Ý thức Hàn Phi muốn trốn tránh nhưng hai tay hai chân đã đến cực hạn.
Mắt thấy móc sắt sắp xuyên thủng ngực Hàn Phi, đột nhiên có một chuyện không ai ngờ tới xảy ra.
Tàn hồn của người anh trai trong cặp anh em sinh đôi vừa bị treo lên đột nhiên khẽ lắc lư, hắn dùng thân thể của mình để chắn chiếc móc sắt kia cho Hàn Phi.
Móc sắt đâm xuyên qua bụng hắn, dáng vẻ của người anh lúc này trông thê thảm vô cùng nhưng hắn lại cắn răng nhìn Hàn Phi, tựa như hy vọng Hàn Phi có thể cứu giúp mọi người, đừng giống như hắn.
“Cảm ơn.” Hàn Phi như được tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục bò về phía trước. Hắn khác với người anh, hắn là một đồ tể!
Hận ý sắc bén chặt đứt tia máu trên đống mặt nạ heo, ngày càng có nhiều mặt nạ heo vỡ vụn ra rơi vào ao máu. Cây cân nhân tính bắt đầu nghiêng về phía Hàn Phi, hắn đã sắp chạm tới Khóc bị treo ở trên cùng.
Quái vật quản lý không cách nào nhảy vào ao máu, mà móc sắt lại bị một tàn hồn khác dùng thân mình ngăn trở, quái vật tức giận đến mức toàn thân run rẩy, chưa từng có ai có thể bức ép nó đến mức này.
Nó nhìn về phía Hàn Phi đang gắng gượng leo lên đỉnh cây cân, rõ ràng gia hoả này đã thương tích đầy mình trông như lúc nào cũng có thể ngã xuống nhưng lại vẫn cứ kiên trì bò lên, phá vỡ nhận biết của quái vật.
Trong thân thể nhỏ bé mà nó có thể dùng một bàn tay để bóp chết kia dường như lại ẩn giấu một lực lượng mà nó hoàn toàn không hiểu nổi.
Quái vật lại bắt đầu điều khiển móc sắt tấn công Hàn Phi, nhưng càng lúc càng có nhiều người trợ giúp Hàn Phi, những tàn hồn còn giữ được nhân tính kia dùng thân thể của bọn hắn để giữ móc sắt lại.
Trên thân cột có một vệt máu dài trông rất đáng sợ, đó chính là máu của Hàn Phi để lại khi bò lên trên.
Không sợ tử vong, không sợ ác ý, Hàn Phi rốt cuộc cũng bò tới đỉnh cây cân.
Day phay trong tay Hàn Phi không cách nào chặt đứt xiềng xích, Hàn Phi sử dụng năng lực chạm đến bí mật sâu trong linh hồn để ôm lấy Khóc từ phía sau, thử gỡ nó ra khỏi móc sắt.
Trong nhà xưởng lúc này đã loạn thành một nùi, vô số quái vật mặt heo chạy vào trong xưởng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay khi Hàn Phi sắp cứu được Khóc, nắp lưới sắt đậy cống rãnh ở phía xa bị mở ra, một con quái vật quấn sợi dây xâu chuỗi răng của rất nhiều người bên hông, xách cổ Vương Thăng đi tới.
Nó từng xuất hiện ở cùng một khu vực với quái vật mặt heo bị Hàn Phi chọc mù mắt, dường như nó đã nhìn thấy cảnh Hàn Phi vì muốn cứu Vương Thăng mà liều mạng chiến đấu với quái vật.
Hàn Phi lập tức cảm thấy không ổn. Thân thể hắn đã tới cực hạn, cánh tay hắn lúc này không có chút sức lực nào.
Nhìn quái vật không có lấy một chút nhân tính nào trong mắt, Hàn Phi đột nhiên làm ra một quyết định vô cùng điên cuồng.
“Mặc kệ ta!”
Hàn Phi bảo cự mãng màu đen rời khỏi quỷ văn và rót âm khí vào thân thể Khóc.
Dưới tình huống nguy cấp này, Hàn Phi vẫn có thể đưa ra phán đoán vô cùng lý trí. Thực lực của Khóc mạnh hơn hắn rất nhiều, dù Khóc chỉ khôi phục một phần thực lực cũng có thể thay đổi cục diện bị động lúc này.
Gần như trong nháy mắt cự mãng rời khỏi thân thể Hàn Phi, quỷ văn trên người Hàn Phi trở nên ảm đạm, ác ý ẩn trong mạch máu không còn bị ngăn cản, lập tức thẩm thấu vào thân thể Hàn Phi.
Toàn thân trở nên đau đớn, ý thức Hàn Phi mơ hồ. Ác ý kia dường như chui thẳng vào trong linh hồn hắn, cắn nuốt ký ức của hắn từng chút một.
Không có quỷ văn bảo vệ, Hàn Phi chỉ là người bình thường, từng cơn đau đớn như sóng triều đánh tới. Hàn Phi miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía bờ ao.
Con quái vật đeo sợi chuỗi làm từ răng nhúng hai chân Vương Thăng vào trong ao máu.
Máu tươi dơ bẩn và ngập tràn ác ý bám vào chân Vương Thăng, thiêu đốt linh hồn nó. Đứa nhỏ kia vậy mà vẫn có thể nhẫn nhịn cơn đau đớn mà tới người lớn cũng khó lòng chịu nổi, nó không hề khóc lóc.
Gương mặt bé nhỏ nhìn về phía Hàn Phi, nó cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng cuối cùng chỉ có thể làm ra biểu lộ khá kỳ quái.
Sống trong Súc Sinh Ngõ Hẻm, nó chưa từng được cười thật lòng một lần nào. Vì sống sót, vì không để quái vật phát hiện ra, câu nói cuối cùng mà mẹ dặn dò nó trước khi chết chính là phải ngoan ngoãn nấp dưới thi thể bà, không được phép khóc.