Chương 327: Hy vọng chưa được đặt tên
“Không ai biết người quản lý Súc Sinh Ngõ Hẻm sao?”
“Chưa từng có ai gặp được hắn, cũng chính vì không ai sống sót sau khi biết được hắn là ai nên mọi người mới biết hắn kinh khủng cỡ nào.” Từ Cầm lo lắng nói, “Có thể khống chế một mảnh khu vực lớn như vậy, người quản lý Súc Sinh Ngõ Hẻm chắc chắn là vô cùng cường đại.”
“Hiểu rồi, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
“Đến phòng tác giả nhìn thử xem, nếu thật sự không hoàn thành được nhiệm vụ thì chỉ có thể ra tay với người giao nhiệm vụ.” Từ Cầm thẳng thắn nói, trên người nàng luôn có một loại mị lực rất đặc biệt.
Ba người lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Được Từ Cầm dẫn đường, cả ba tránh đi mọi cạm bẫy xung quanh, rốt cuộc đi lên một gian phòng trên tầng bốn.
“Nơi này chính là nhà của tác giả?”
Vừa đẩy cửa phòng ra và nhìn thấy tình cảnh bên trong, Hàn Phi hoàn toàn ngây dại.
Gian phòng của tác giả trong thế giới tầng sâu khác hẳn so với ngoài hiện thực. Trên vách tường, trong ngăn tủ, trên bàn đọc sách,… khắp nơi đều trưng bày tiêu bản Bươm Bướm.
Dường như tác giả đã biến toàn bộ chủng loại Bươm Bướm trên thế giới thành tiêu bản và sưu tập trong căn nhà của mình. Tất cả manh mối quan trọng về Bươm Bướm đều được tác giả lưu giữ ở thế giới tầng sâu.
“Xem ra tác giả cũng dự liệu được Bươm Bướm sẽ xoá đi mọi đồ vật có liên quan đến nó.” Trên thực tế Bươm Bướm làm rất triệt để, không chỉ xoá đi dấu vết tồn tại của mình mà còn giết chết toàn bộ những người muốn dò xét bí mật của nó, không lưu lại bất kỳ tai hoạ ngầm nào.
Cũng chỉ có trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi mới nhìn thấy gian phòng thật sự của tác giả, nhìn thấy một tác giả chân thực nhất.
Bút danh của tác giả là Nhện, nhưng gian phòng của hắn không có một thứ gì liên quan đến Nhện, ngược lại khắp nơi đều là sách vở và tiêu bản Bươm Bướm.
Hắn đã nghiên cứu về Bươm Bướm đến mức mê muội, không chỉ truy tra về Bươm Bướm mà còn tìm kiếm các loại đồ vật có hình dạng như Bươm Bướm, kể cả những truyền thuyết hay câu chuyện kỳ lạ nào có liên quan.
“Nhìn thấy những thứ này, có phải ngươi cho rằng chủ nhân gian phòng là một nhà côn trùng học?” Từ Cầm đi sau lưng Hàn Phi nói, “Đừng bị vẻ bề ngoài mê hoặc, nghề nghiệp của hắn không liên quan gì đến đám bươm bướm cả, chỉ là một ngày nọ hắn bắt đầu nổi điên.”
Đứng trong gian phòng này nhìn quanh sẽ chỉ thấy toàn là cánh bướm với hoa văn xinh đẹp mỹ lệ, nhưng không hiểu sao khi nhìn lâu lại cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Hoa văn trên cánh bướm giống như từng đôi mắt tà ác đang rình mò nội tâm con người.
Lục soát phòng khách xong, Hàn Phi đi vào thư phòng. Trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, hắn lại bị rung động lần nữa.
Toàn bộ căn phòng đều có cùng một loại hoa văn nào đó, đứng ở giữa phòng sẽ có cảm giác như đang bị một đôi cánh bươm bướm khổng lồ bao trùm.
Đôi cánh mộng ảo chói lọi mang tới cảm giác ngột ngạt khó thở, Hàn Phi không cách nào tưởng tượng được tác giả lại có thể làm việc ở chỗ này.
“Ngôi Nhà Đồ Tể là trái tim của Nhện, những hoa văn này cũng đều là thứ gì đó trong nội tâm tác giả thể hiện ra ngoài.”
Hàn Phi tìm kiếm trên giá sách và ngăn kéo, sau đó phát hiện ra một chuyện kỳ lạ. Trong phòng tác giả chất đầy sách vở nhưng lại thiếu đi những quyển sách mà hắn viết.
“Người trong toà nhà này hình như biết rõ tác giả, nhưng lại không biết bút danh của tác giả là Nhện, thật kỳ quái.” Hàn Phi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, chợt phát hiện có dị thường.
Ngoài hiện thực, cửa sổ thư phòng có treo một chiếc chuông gió, mà trong thế giới tầng sâu, nơi này lại có một tấm bùa hộ mệnh.
Hàn Phi leo lên ghế định lấy bùa hộ mệnh xuống, nhưng khi hắn tình cờ chạm vào nóc phòng lại bất ngờ phát hiện trên trần nhà có một khoảng trống. Hắn dùng sức gỡ ra một tấm ván gỗ, từng xác bươm bướm rơi lả tả xuống đầu Hàn Phi.
“Rốt cuộc tác giả đã giết bao nhiêu con bươm bướm?”
Trong đống thi thể bươm bướm, Hàn Phi tìm được một bản thảo viết tay.
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã phát hiện vật phẩm nhiệm vụ ẩn —— hy vọng chưa được đặt tên (không trọn vẹn).]
Bản thảo không có tên, cũng không có mục lục, trông giống như một cuốn tuỳ bút.
Hàn Phi thổi bay một cánh bươm bướm trên bề mặt bản thảo, sau đó lật ra xem.
“Không biết bắt đầu từ bao giờ, thế giới trong mắt ta xảy ra biến hoá, ta ghi lại những gì mình nhìn thấy. Đây rõ ràng chính là hiện thực, nhưng tất cả mọi người sau khi đọc xong đều cho rằng đó là tiểu thuyết.”
“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy tò mò, không biết ta rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Việc này phải kể từ một giấc mộng…”
Nửa phần trước có nội dung tương tự những lời nhân cách số tám ghi trên vách tường, Bươm Bướm xuất hiện trong mộng cảnh, muốn thông qua ý thức của tác giả để tiến vào hiện thực.
Nhưng khác biệt với nhân cách số tám, dù là trong mộng cảnh hay ngoài hiện thực thì Bươm Bướm đều không giết được tác giả một lần nào.
Tác giả vẫn luôn trốn thoát khỏi sự truy sát của Bươm Bướm, cuối cùng còn muốn giết ngược lại Bươm Bướm.
Sau rất nhiều lần tiếp xúc, tác giả chậm rãi nhận ra một điều. Bươm Bướm là tồn tại có thật, nó đến từ góc sâu nhất trong mộng cảnh, nơi hẻo lánh đó dường như kết nối tới một thế giới tràn ngập tuyệt vọng và thống khổ.
Nó xuất hiện dưới hình tượng của một con bướm, nhưng phía sau cánh bướm, tác giả dần thấy được một bóng người.
Lúc ban đầu tác giả hoài nghi đối phương giống mình, đều là người có thể nhìn thấy một thế giới khác. Nhưng càng tiếp xúc với Bươm Bướm thì tác giả càng dao động, hắn cảm thấy Bươm Bướm chính là nỗi tuyệt vọng thống khổ của thế giới kia muốn bay ra bên ngoài.
Hàn Phi cảm thấy mình đã cách bản thể của Bươm Bướm rất gần. Nhưng đọc tới gần cuối, hắn phát hiện phần quan trọng nhất của bản thảo đã bị người ta xé mất, có người từng đến nơi này, đi trước hắn một bước.
“Người tìm được tới đây chỉ có thể là những nhân cách còn lại, là ai cầm đi phần bản thảo bị xé?”
Hiện tại trước mặt Hàn Phi có hai lựa chọn. Hoặc là giết chết tất cả mọi người để lấy lại bản thảo, hoặc là chia sẻ bí mật này với tất cả nhân cách trong toà nhà.