Chương 326: Manh mối về Bươm Bướm
Khắp nơi dưới sàn nhà là băng gạc dính máu và quần áo rơi vãi, giường chiếu bị dao chém nát, xung quanh phòng đều là vết máu khô.
Đèn trần bị đánh vỡ, tủ quần áo ngả nghiêng, bàn đọc sách bị chém làm đôi, tất cả những chỗ có thể ẩn nấp trong gian phòng này đều bị huỷ hoại.
Cửa sổ bị bít kín bằng xi măng, trên bức tường vôi màu trắng có rất nhiều vết móng tay và nét chữ vặn vẹo, từng con chữ đỏ như máu ẩn chứa nỗi thống khổ của chủ nhân gian phòng, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Đứng ở cửa ra vào phòng ngủ, trước mắt Hàn Phi dường như hiện ra một hình ảnh sống động.
Nửa đêm 12 giờ, nữ nhân bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, lâm vào trạng thái điên cuồng. Nàng mất khống chế, tính tình thay đổi, phá hư tất cả mọi thứ xung quanh chỉ để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng, đồng thời cũng để gia tăng cảm giác an toàn.
“Nhân cách số tám nữ đầu bếp có tính cách phức tạp gần bằng tác giả, một người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng sao lại biến thành một tên đồ tể khát máu như thế?”
Để làm rõ vấn đề này, Hàn Phi đi vào phòng ngủ, bắt đầu nghiên cứu những câu chữ điên cuồng trên vách tường.
Bác sĩ khoa tâm thần thường nói một câu như vầy, ngươi có thể đi sâu vào nội tâm một người điên, nhưng tuyệt đối không nên thử suy nghĩ theo phương thức của bọn họ, càng đừng cố lý giải bọn họ.
Hành vi mà Hàn Phi đang làm rất nguy hiểm, hắn không được huấn luyện chuyên nghiệp về khoa tâm thần, hắn chỉ muốn tìm hiểu về nhân cách số tám, tìm ra nguyên nhân khiến nàng ta thay đổi.
Nhìn đủ loại chữ nghĩa và vết móng cào xen lẫn vết máu trên tường, Hàn Phi chậm rãi chìm đắm vào trải nghiệm của số tám.
“Ta đã quên mất lần đầu tiên mình mơ thấy thứ đó là khi nào, ban đầu nó trốn ở giữa đám người, chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua ta, nhưng về sau không biết vì cái gì nó lại quấn lấy ta.”
“Thứ đó không ngừng xuất hiện trong giấc mộng, cho dù ta mơ thấy cái gì thì đều có thân ảnh của nó trong đó.”
“Đại đa số thời điểm nó sẽ biến thành người qua đường lạ mặt, cũng không tiếp xúc với ta, chỉ đứng xa xa nhìn.”
“Nhưng bắt đầu từ một lần kia, mọi thứ trở nên khác biệt. Vật đó đến gần ta.”
“Ta có thể cảm nhận được nó đang cách ta càng lúc càng gần, có đôi lúc nó không xuất hiện thì ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của nó, ta biết nó đang ở ngay bên cạnh ta.”
“Ta không hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mộng kỳ quái như thế, vì cái gì lại là ta phải chịu tra tấn? Hiện thực đã rất mệt mỏi rồi, ta chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt trong giấc mộng, nhưng bây giờ đến mộng cảnh cũng không còn an toàn.”
“Ngày thứ bảy khi ta mơ thấy thứ đó, chuyện hỏng bét nhất xuất hiện.”
“Lúc đó ta mơ thấy mình nuôi một con mèo, mèo cưng của ta nhảy lên bệ cửa sổ, hình như rất sợ hãi thứ gì đó trong phòng ta. Ta muốn ôm lấy con mèo, nhưng khi nhìn thấy ta nó lại quả quyết nhảy ra khỏi cửa sổ.”
“Ta vội vàng chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, sau lưng ta đột nhiên có một cỗ lực lượng đẩy tới.”
“Có người đang ở trong nhà ta, đẩy ta xuống lầu!”
“Khi ta rơi xuống, ta còn nhìn thấy nó đứng bên cửa sổ nhà mình.”
“Ta không hề biết nó, nhưng nó lại muốn giết chết ta, ta không cách nào hiểu được lý do vì sao.”
“Mà lần tử vong đó chỉ là sự khởi đầu. Sau đó trong mỗi giấc mơ ta đều bị thứ kia giết chết. Nó có đủ loại phương pháp để giết ta, khiến cho ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng!”
“Cả đêm ta không dám ngủ lại, tinh thần đứng bên bờ vực sụp đổ, ta không biết mình phải làm gì, vì cứ nhắm mắt lại là vật kia sẽ xuất hiện trong mộng.”
“Ta không nhớ nổi mình đã bị nó giết bao nhiêu lần, dần dần ta xuất hiện ảo giác, bắt đầu không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh.”
“Có lúc ta cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác đau đớn lại thật sự tồn tại. Có lúc ta cho rằng mình đang trong hiện thực, nhưng mãi đến khi bị nó giết chết xong ta mới phát hiện đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ.”
“Tinh thần của ta sắp sụp đổ, biên giới giữa mơ và thật trở nên mơ hồ. Khi ta không còn phân biệt được giữa hư và thực, thứ kia từ trong mộng cảnh lẻn vào hiện thực của ta, mượn nhờ ý thức ta để vượt qua ranh giới, chui vào trong đầu óc của ta.”
“Đúng vậy, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, dù là trong mộng cảnh hay ngoài hiện thực thì ấn ký hình con bướm kia chính là minh chứng tốt nhất cho sự tồn tại của nó.”
Xem hết những chữ viết điên điên khùng khùng kia, sau lưng Hàn Phi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào mấy chữ “ấn ký hình con bướm”.
“Thứ mà nhân cách số tám nói tới chính là Bươm Bướm sao?”
“Bươm Bướm lúc ban đầu không phải là thứ tồn tại trong hiện thực mà từ cơn ác mộng chạy ra?”
Cho tới bây giờ Hàn Phi cũng không hiểu rõ ràng bản thể của Bươm Bướm là gì, trong tất cả những người từng giao thủ với Bươm Bướm, chỉ có Nhện là từng gặp nó.
“Tám nhân cách đều tử vong, Nhện bỏ ra cái giá lớn như vậy để nắm giữ được nhược điểm gì của Bươm Bướm đây?”
Trong Ngôi Nhà Đồ Tể ẩn giấu nhiều manh mối hơn là Hàn Phi tưởng, những bí mật liên quan đến Bươm Bướm có lẽ sẽ được giải đáp ở đây. Vì muốn tra rõ bản thể của Bươm Bướm, Hàn Phi không chỉ nghiên cứu những con chữ trên vách tường mà còn cố ghi nhớ từng chữ.
Lúc này, cửa phòng khách mở ra, Từ Cầm đi vào nhà.
“Trong toà nhà này đã thiếu đi mấy người, tình hình không ổn lắm, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách lấy được mặt nạ rồi rời khỏi nơi này.”
“Muốn rời đi phải có mặt nạ sao?” Hàn Phi nghi hoặc hỏi, “Xưởng chế biến thịt bị huỷ diệt, quy tắc nơi này hẳn là đã thay đổi.”
“Người quản lý Súc Sinh Ngõ Hẻm rất bí ẩn, toàn bộ quy tắc đều do hắn định ra, chỉ cần hắn không chết thì chúng ta vẫn phải tuân thủ quy tắc của hắn.” Từ Cầm nhắc tới một điểm mấu chốt, tất cả kiến trúc đặc thù trong thế giới tầng sâu đều có người quản lý, mà trước khi người quản lý tử vong thì bọn hắn nắm hết thảy quy tắc trong tay.