Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 329: Nhân cách biến thành quái vật

Chương 329: Nhân cách biến thành quái vật
Đi xuống tầng hầm, ông lão mở một cánh cửa sắt rỉ sét ra.
Trong phòng có một cái bàn gỗ thật dài, trên mặt bàn bày biện một cái chậu sắt lớn được phủ kín bằng mảnh vải đen.
“Ngươi nói mình là đồ tể, vậy hẳn là hiểu rõ về các loại thịt. Ngươi nhìn thử xem trong chậu kia là thịt gì.” Ông lão ra hiệu cho Hàn Phi đi tới bên cạnh bàn, bản thân mình thì tiến về phía chiếc tủ sắt nằm ở góc tường.
Hàn Phi vén tấm vải đen ra, trong chậu sắt có rất nhiều thịt đã cắt thành khối, tản mát ra mùi vị rất đặc biệt.
Hàn Phi nhìn nửa ngày rồi nhíu mày.
“Sao hả? Nhận ra không? Chỉ cần ngươi đoán được đây là thịt gì thì có thể ở lại đây làm việc, có được chiếc mặt nạ thuộc về mình.” Ông lão đang lấy thứ gì đó trong tủ sắt, đầu không ngoảnh lại.
Thật lâu sau, có vẻ như ông lão đã tìm được thứ mình cần, đó là một con dao rỉ sét nằm ở đáy tủ.
Ông lão dùng bàn tay đồi mồi vuốt ve con dao cùn, gương mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo.
“Không nhận ra, nhưng có thể xác định đây là thịt của loài súc sinh nào đó, trông rất quen thuộc.” Hàn Phi cẩn thận quan sát, dường như không hề phát hiện ra ông lão đã chậm rãi xoay người lại, biểu tình trên mặt hoàn toàn thay đổi.
“Thịt súc sinh?” Ông lão cười lên một tiếng rất khó nghe, huơ con dao trong tay. “Ngươi nhìn kỹ một chút xem, có chắc đó là thịt súc sinh không?”
Vừa nói ông ta vừa đi tới gần Hàn Phi, miệng há ra để lộ hàm răng màu vàng sậm. “Ngươi sờ thử lớp da của tảng thịt đi, sau đó sờ lại da mình, có cảm thấy… rất giống hay không?!”
Ông lão vừa nói xong câu này đã vung dao chém xuống, động tác cực kỳ nhanh, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khập khiễng chậm chạp trước đó.
Hàn Phi lập tức tránh đi, con dao cùn chém vào thau sắt phát ra tiếng giòn vang, nhưng ông lão không thèm để ý.
Nơi này là dưới lòng đất, cho dù tạo ra tiếng vang cũng sẽ không có người chạy tới.
“Xin lỗi nhé, ngươi không cách nào làm được công việc này. Thân là đồ tể sao có thể không nhận ra thứ thịt người cơ bản nhất chứ?” Ông lão âm trầm cười nói.
“Có một số người là người, nhưng cũng có một số người chẳng khác gì súc sinh.” Hàn Phi vừa nói vừa lấy con dao Vãng Sinh ra khỏi thanh vật phẩm. “Ta chỉ là muốn tìm một công việc đơn giản thôi mà, vì sao các ngươi cứ luôn nhằm vào ta, cho dù là cửa hàng tiện lợi, trường học hay nơi này?”
Hàn Phi không trực tiếp ra tay với ông lão chẳng qua là vì hắn muốn thăm dò, xem thử ông lão có phải người đã lấy đi bản thảo của tác giả hay không.
Trông như ông lão đang khảo nghiệm Hàn Phi, nhưng thật ra là Hàn Phi đang khảo nghiệm lão. Nếu thông qua khảo nghiệm, Hàn Phi sẽ chia sẻ bí mật với ông lão, vì dù sao hắn cũng không phải là một kẻ khát máu, đại đa số thời điểm hắn chỉ tự vệ chính đáng mà thôi.
“Ta cũng cảm thấy ngươi là lạ ở chỗ nào.” Trong đôi mắt đục ngầu của ông lão toát ra tia máu, tạp chất màu đen hoá thành một loại nguyền rủa khiến toàn thân lão xảy ra biến hoá. “Dao không có lưỡi cũng giết người được à?”
“Ngươi đứng yên cho ta chém một nhát là biết ngay.” Hàn Phi nhét con rắn nhỏ quấn trên cổ tay vào quỷ văn, âm khí nhàn nhạt toát ra khắp người hắn.
Cùng lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Từ Cầm và Khóc vẫn luôn đi theo sau hai người đã đuổi tới tầng hầm.
“Ngươi không phải người ta muốn tìm, bây giờ ngươi đã là kẻ vô dụng.” Hàn Phi cầm dao đồ tể trên tay, gương mặt vẫn biểu lộ tình cảm chân thành tha thiết, “Thế gian này có quá nhiều đau khổ, để ta tiễn ngươi về miền cực lạc.”
Thế cục đột nhiên nghịch chuyển, diễn xuất tuyệt vời của Hàn Phi đã lừa gạt ông lão rời khỏi nhà thành công. Dù bây giờ ông lão phát giác ra thì cũng đã quá muộn.
Kỳ thật Hàn Phi chỉ muốn tìm một nơi an toàn hơn chút để động thủ, ai ngờ ông lão lại chủ động dẫn hắn xuống lòng đất, xem như tự tay đoạn tuyệt sinh cơ của mình.
Bóng người còn chưa xuất hiện thì mùi máu tươi đã tràn ngập cả căn phòng. Huyết sát vây quanh người Từ Cầm, tay nàng cầm dao ăn đứng ngay cửa ra vào, mùi máu tươi xộc vào xoang mũi, bên tai vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Mùi máu tươi kích phát sát ý trong lòng người khác, tiếng khóc thì khiến người ta bi thương và tuyệt vọng thật sâu.
Ký ức tồi tệ nhất dần hiện lên trong đầu ông lão, hình ảnh mà ông ta muốn trốn tránh lại hiện ra trước mắt, lúc này biểu tình của ông ta trở nên càng thêm vặn vẹo kinh khủng, trong đôi mắt kia đã ngập tràn hận ý.
Gương mặt âm u mà ông ta vẫn luôn che giấu rốt cuộc bại lộ, trang phục dần dần nứt ra, cánh tay và gương mặt trở nên lốm đốm, biến thành một loại nguyền rủa.
Trong lòng Lý thúc vẫn luôn có một mối hận, lão hận sự già nua nhưng lại không thể làm gì khác đi.
Mọi sự tốt đẹp trên đời đều không còn liên quan với lão, tính mạng lão đã chẳng còn lại bao nhiêu thời gian.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của đời người, lão không muốn chúc phúc cho bất kỳ kẻ nào, chỉ hy vọng có thể kéo tất cả mọi người cùng chết.
Hàn Phi đã nghiên cứu mọi tính cách của Nhện, trong đó nhân cách Lý thúc đại biểu cho sự căm hận nỗi mất mát và sự bất an nóng nảy vì không thể chế ngự được vận mệnh.
Nhân cách này rất dễ bị Bươm Bướm mê hoặc, nên Hàn Phi tìm đến lão đầu tiên.
Lý thúc từ từ biến thành quái vật, thân thể không ngừng trở nên cao lớn, xương cốt rung đột cót két như thể lão là một con bù nhìn khoác tấm áo da người, không có nhân tính, chỉ còn lại khủng bố.
“Tất cả nhân cách đều có thể biến thành quái vật?” Hàn Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý thúc, đợi đến khi Từ Cầm và Khóc đuổi tới hắn mới phối hợp với hai người cùng động thủ.
Lý thúc đã hoàn toàn mất đi hình người, lão lấy trong tủ sắt ra đủ loại dao và xiềng xích, sở thích của lão chính là tra tấn thân thể đám người trẻ tuổi dưới lòng đất hắc ám này. Mỗi một con dao trong tủ sắt đều có không ít linh hồn đang kêu rên, rất khó tưởng tượng lão đã giết bao nhiêu người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất