Chương 336: Cha nói ta chính là Bươm Bướm
Nam nhân chỉ tay vào tim mình. “Ta không bị cha giết, trong lòng ta luôn biết ơn người, ta vẫn luôn rất nhớ cha. Từ điểm này mà nói thì cha ta đã thắng. Cha thắng được vận mệnh an bài, thắng được đám nhân cách muốn giết ta, thắng được bàn tay vô hình muốn điều khiển mọi thứ.”
“Vận mệnh? Bàn tay vô hình?” Thông qua lời nói của nam nhân, trong lòng Hàn Phi xuất hiện một suy đoán.
Chiến trường cuối cùng giữa Nhện và Bươm Bướm chính là đứa trẻ mồ côi mà Nhện nuôi dưỡng. Bươm Bướm không cách nào đánh thắng Nhện, thế là nó muốn Nhện phải tự tay giết chết đứa con nuôi của mình, để đạo tâm của Nhện xuất hiện vết rách!
Bút tích trên tài liệu nhận nuôi có cái giống của Nhện, có cái không, có lẽ thời điểm đó Nhện đang trong trạng thái mất khống chế, hoặc là có thứ gì đó đang cố gắng thao túng hắn?
“Cha ngươi có còn nói gì với ngươi không? Ngươi có từng nghe cha mình nhắc tới thứ gọi là Bươm Bướm không?”
“Bươm Bướm?”
Gió ngoài cửa sổ bỗng thổi vào chuông gió. Trong tiếng chuông gió quỷ dị kia, nam nhân nhắm mắt lại, trên gương mặt tái nhợt hiện rõ vẻ thống khổ.
Bộ quần áo màu đen rộng rinh giống như là tang phục, hắn không trả lời câu hỏi của Hàn Phi, trong cổ họng hắn phát ra những âm tiết kỳ lạ, sau đó hắn đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Không được nhắc tới cái tên này trong toà nhà sao? Nói thật cho ngươi biết, ta cũng là người bị Bươm Bướm để mắt tới. Ta giống như cha ngươi, đều muốn giết chết Bươm Bướm.” Hàn Phi ngăn nam nhân lại, “Ta không có lựa chọn nào khác, thứ đó đã bò ra khỏi cơn ác mộng, nó đang cách ta ngày càng gần, mấy chục phút trước ta còn tận mắt nhìn thấy nó.”
Nam nhân đứng cách xa Hàn Phi trong vô thức, sau đó khẽ lắc đầu: “Không thể nào, ngoại trừ cha ta ra, không ai có thể nhìn thấy nó mà còn sống. Cũng không ai có năng lực khiến nó phải xuất hiện.”
“Ta cũng không rõ vì sao sự tình lại tiến tới một bước này. Ban đầu ta chỉ muốn đóng phim, kết quả lại hiệp trợ cảnh sát phá được vụ án lắp ghép thân thể người từ mười năm trước, tóm được cái đuôi của Bươm Bướm. Về sau ta lại kết thù oán với nó từ vụ án chuyện lạ trong trường học, bẻ gãy một phần cánh của nó.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân, trong mắt hắn lộ ra sự kinh khủng đến từ thế giới tầng sâu không chút kiêng kỵ. “Cha ngươi và Bươm Bướm đấu lâu như vậy vẫn bất phân thắng bại. Mà ta và bạn ta đã thắng được Bươm Bướm một lần.”
Khi Hàn Phi nói những lời này, khí chất trên người hắn đã hoàn toàn khác trước, cảm giác đãm máu ập vào mặt, bên dưới vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã là một con ác quỷ vừa chạy trốn khỏi địa ngục tầng sâu.
Hàn Phi cho con nuôi của Nhện một cảm giác khác biệt, rằng Hàn Phi không phải diễn viên mà giống như một tên đồ tể xuất hiện vào thời điểm giao nhau giữa nửa đêm và bình minh.
Gương mặt nam nhân kia càng thêm tái nhợt, hắn suy tư một lúc lâu mới dừng lại bước chân.
“Nếu ngươi đã nhìn thấy nó thì chứng tỏ ngươi cách cái chết không còn xa. Ta không biết nên giúp ngươi như thế nào, cha không dặn gì ta cả, chỉ là vào thời khắc sinh mệnh đi tới điểm cuối cùng, cha nói với ta…” Gương mặt trắng bệch của nam nhân nhìn vào Hàn Phi. “Cha nói ta chính là Bươm Bướm, cha không thắng được Bươm Bướm là bởi vì ta, cha không thua Bươm Bướm cũng bởi vì ta. Cho tới bây giờ ta vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói này, có lẽ thứ khiến cha vẫn luôn bối rối đã chạy vào đầu ta. Cha muốn giết chết thứ đó thì phải giết ta, mà một khi giết ta, cha sẽ thua.”
Hàn Phi nhớ kỹ từng câu nói của nam nhân. Khi Nhện gặp Bươm Bướm, nam nhân này vẫn còn là một đứa nhỏ. Hắn là quân cờ của Bươm Bướm, cũng là chiến trường của Nhện.
Tuy nam nhân không biết rõ trận chiến kia thảm liệt cỡ nào, nhưng lời hắn nói lại có thể dẫn dắt suy nghĩ của Hàn Phi.
“Bươm Bướm giỏi nhất là lợi dụng nhân tính, ta phải phòng ngừa tình huống tương tự xuất hiện.”
Từ chiến đấu trong thế giới tầng sâu đến ngoài hiện thực, Hàn Phi đang trải qua hết thảy những gì Nhện từng gặp phải.
Trong thế giới tầng sâu Hàn Phi bị Bươm Bướm hạ tử chú, ngoài hiện thực bóng quỷ kia cũng đang chậm rãi tới gần.
Bươm Bướm rất ít khi dùng toàn lực ứng phó với ai, đại đa số mọi người đều không đáng để nó nhằm vào, mười mấy năm qua cũng chỉ có Nhện, Hàn Phi và Hoàng Doanh là nhận được loại đãi ngộ này.
“Xem ra ta đã hiểu lầm ngươi. Nhưng ta vẫn không hiểu sao ngươi lại bán não của Nhện cho công ty bào chế dược Vĩnh Sinh?” Trước đây Hàn Phi chưa từng nghe nói tới loại giao dịch này, đại não là khu vực thần bí nhất của một con người, cất giấu toàn bộ bí mật trong đời người đó.
“Cha là người thông minh nhất mà ta từng gặp, thông minh đến mức dù bị bệnh thì ông vẫn có thể chung sống cùng những nhân cách khác, vẫn có thể sống như một người bình thường. Nhưng chính cha cũng biết não của mình không giống người khác, cha biết ta không cách nào bảo vệ não của ông nên trước khi chết đã đi một chuyến tới công ty bào chế dược Vĩnh Sinh.” Nam nhân nhìn về phía chuông gió. “Tất cả đều là quyết định của cha ta, ta chỉ giúp ông hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
Nam nhân đi lướt qua người Hàn Phi, trước khi rời khỏi gian phòng, hắn bỗng lẩm bẩm như đang nói một mình: “Hy vọng ngươi có thể sống sót, ta nhớ được cha còn nói với ta một câu, thứ đó không có nhược điểm, nhưng ngươi càng sợ hãi nó thì nó càng trở nên khủng bố hơn.”
Lời này khiến Hàn Phi nhớ đến nhắc nhở của Kim Sinh, trong Tử Lâu, ngươi càng sợ hãi thì tỷ lệ sống sót càng thấp.
“Yên tâm đi, lá gan của ta rất lớn.” Hàn Phi khoát tay nói. “Ngươi cũng phải sống sót thật tốt. Đúng rồi, ta còn chưa biết ngươi tên là gì?”
“Ta tên Ngô Tội, tên này do cha đặt cho ta. Cha không để ta mang họ giống mình, sợ sẽ truyền lại vận rủi lên người ta.”
Nam nhân có làn da trắng nhợt rời khỏi phòng, sau đó biến mất trong hành lang.
Nhìn theo bóng lưng Ngô Tội thật lâu vẫn không rời mắt, lát sau Hàn Phi mới cúi đầu lấy điện thoại ra. Máy ghi âm của hắn vẫn đang mở.