Chương 351: Diệt trừ Bươm Bướm
Ngoại trừ bác sĩ, dòng máu còn tràn vào phòng của độc giả, bắt đầu hoà tan các nhân cách còn lại.
Ánh mắt Nhện đảo qua từng tấm mặt nạ, cuối cùng nhìn về phía Từ Cầm đang chiến đấu với độc giả.
Biểu tình của hắn lúc này rất kỳ quái, vừa như cô đơn, vừa như không thể hiểu được.
Trong thế giới ban đầu của Nhện, độc giả là người bạn duy nhất, đôi bên cùng lắng nghe và cảm thông cho nhau.
Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, nhân cách độc giả lại thay đổi.
Nhện cũng từ từ ý thức được thứ mình có không phải là một người bạn, đó chỉ là bệnh tật mà thôi.
Hắn bắt đầu uống thuốc, tiếp nhận việc trị liệu tâm lý, điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Hắn muốn tạm biệt mọi người vào một thời khắc nào đó.
Nhưng sự hiện diện của Bươm Bướm lại huỷ đi tất cả. Tuy ngoài hiện thực Nhện không giết người, cũng không phạm pháp lấy một lần, nhưng hắn biết tay mình dính đầy máu tươi, hắn đã tự tay giết chết tám bản thân mình.
Người khác rất khó có thể hiểu được Nhện, cho dù là bác sĩ tâm lý cũng không cách nào đi sâu vào nội tâm Nhện, hắn vẫn luôn là một người cô độc.
Độc giả thấy bác sĩ biến mất, nàng ta biết rõ mọi chuyện đã kết thúc, có giãy giụa cũng chỉ là lãng phí khí lực mà thôi.
“Nhện, ngươi đúng là may mắn. Nhưng ngươi định cứ thế ở trong Súc Sinh Ngõ Hẻm suốt đời hay sao?”
Né đi nguyền rủa của Từ Cầm, nhân cách độc giả dùng hai tay xé toang quyển sách ra rồi tung lên trời.
Mấy trang đầu tiên vẽ Hàn Phi, phía sau vẽ các kiểu chết của Nhện, mỗi kiểu chết đều là một loại nguyền rủa ác độc!
“Ngươi có được đôi mắt có thể nhìn thấy chân tướng, cho nên ta mới để ngươi nhìn thấy tất cả. Rõ ràng chúng ta có thể trở thành đồng bọn, nhưng ngươi lại chém giết ta từ hiện thực đến thế giới tầng sâu. Ngươi làm ra hết thảy những chuyện này chỉ là vì một chút nhân tính cuối cùng kia thôi sao?”
Toàn bộ nguyền rủa trong quyển sách đều bị phát động, hoa văn trên mặt độc giả bắt đầu khuếch tán như muốn bạo nổ cả thân thể.
Máu thịt hội tụ, gương mặt Nhện càng lúc càng rõ ràng, hắn hít sâu một hơi nhìn độc giả, thật lâu sau mới hỏi ra câu hỏi mà hắn đã chôn giấu ở đáy lòng bấy lâu.
“Lần đầu tiên ngươi xuất hiện trong ý thức của ta, lúc ngươi là độc giả hay là Bươm Bướm?”
Độc giả không trả lời câu hỏi của Nhện, tàn hồn của nàng ta trực tiếp nổ tung khiến các loại nguyền rủa cũng nổ theo.
Trong mảnh huyết vụ cực lớn kia, nửa cánh bướm màu xanh lam xông về phía trái tim Nhện với tốc độ kinh người.
Độc giả muốn khắc nửa cánh bướm trên người mình vào quả tim trong lồng ngực Nhện!
“Kỳ thực trong lòng ta đã có đáp án.” Nhện đã khôi phục lý trí. Nhìn Bươm Bướm đang bay tới, Nhện đột nhiên xé rách lồng ngực mình ra, lấy nửa trái tim thiện ý ra ngoài.
Hắn nhìn nó như đang thưởng thức viên ngọc đẹp nhất trên thế gian.
“Độc giả ban đầu chính là ngươi, đáng tiếc về sau chúng ta đều biến thành những tên điên.”
Nhện yên lặng nói một mình, cho đến khi nửa cánh bướm xanh lam kia vọt tới trước mặt, hắn mới ngẩng đầu lên.
Hắn nắm chặt trái tim trong tay, đột nhiên bóp mạnh! Trước khi cánh bướm kịp chạm vào nó, Nhện đã tự tay bóp nát nửa trái tim của mình!
Hoa văn bươm bướm bị khô lại trong đống máu thịt, mà thiện ý và nhân tính trong trái tim kia bị Nhện đưa tới trước mặt Từ Cầm.
Từng tầng nguyền rủa bị đánh xuyên, Từ Cầm vốn đang bị mất khống chế nay được thiện ý bao bọc, biểu tình nàng trở nên thống khổ dữ tợn, ánh mắt nàng không ngừng biến hoá như thể nội tâm đang giãy giụa điên cuồng.
Sau khi dùng thiện ý làm quà tặng Từ Cầm, Nhện dùng lực lượng cuối cùng của mình để điều khiển toàn bộ dòng máu ngưng tụ lại thành sóng lớn ngập trời, hung hăng đánh vào mảnh phế tích Ngôi Nhà Đồ Tể.
Mưa máu rơi ào ào xuống, nửa cánh bướm lập tức bị nghiền nát, nguyền rủa kinh khủng quanh người Từ Cầm lập tức bị tách ra hơn phân nửa.
Nhện vẫn đứng trong toà kiến trúc đổ nát, nhưng thế giới của hắn bây giờ đã không còn Ngôi Nhà Đồ Tể nữa.
“Ta vẫn luôn một mình tìm kiếm và suy nghĩ, nhưng về sau ta bị vây ở thế giới của mình, ta bị chính tấm lưới mà mình dệt ra ràng buộc, may có ngươi đã thay ta xé ra một lỗ hổng.”
Nhện vớt Hàn Phi ra khỏi dòng máu, nhìn Hàn Phi tuy chật vật nhưng trên người lại lấp lánh nhân tính, trong mắt Nhện mang theo vẻ hâm mộ không cách nào che giấu: “Ngươi đã cho ta một đáp án mới, cho ta biết làm sao để sống sót trong một thế giới đầy tuyệt vọng.”
Nhện đưa Hàn Phi trở về bên người Từ Cầm, mà thân thể hắn lúc này lại trở nên ảm đạm gầy gò.
Hai tay hắn thò vào trong dòng máu, sau một lát trên lòng bàn tay xuất hiện hai mảnh vỡ trái tim. Mảnh vỡ trái tim bên tay trái thì bốc mùi hư thối, mảnh vỡ trái tim bên tay phải thì chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Lúc này trông Nhện rất giống một người bình thường, trên người hắn không có điểm nào khác biệt.
Khi hai nửa trái tim thiện và ác đều bị phá hỏng, liên hệ giữa Nhện và Súc Sinh Ngõ Hẻm đang từ từ yếu bớt, thế giới đáng sợ dơ bẩn này đang chậm rãi khôi phục lại như thường.
Dòng máu cọ rửa tất cả, Hàn Phi được nó đưa tới bên người Từ Cầm.
Hắn mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Từ Cầm đứng cách mình không xa đang giãy giụa trong thống khổ.
Trái tim ác của Nhện có thể gánh chịu vô số tội nghiệt trong Súc Sinh Ngõ Hẻm, mà trái tim thiện cũng ẩn chứa lực lượng rất đặc thù. Nhện dùng thiện tâm để đánh đổi, đưa Từ Cầm ra khỏi vực sâu của nguyền rủa.
Hắn làm vậy không hẳn là vì muốn giúp đỡ Hàn Phi, mà cũng là vì chính mình. Nếu không khống chế Từ Cầm lại thì cuối cùng Nhện còn phải tiến hành một trận chiến sinh tử với Từ Cầm, mà kết quả chính là không bên nào thắng được.
Dòng máu vô biên đập tan nguyền rủa bao phủ quanh người Từ Cầm, vô số thiện ý khiến Từ Cầm lấy lại một chút lý trí. Người quản lý Nhện đã dùng hết toàn lực để sáng tạo cơ hội cho Hàn Phi.
Hàn Phi đương nhiên hiểu được đây là cơ hội có một không hai, khi hai mắt mở ra, thân thể hắn đã bắt đầu chuyển động.