Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 352: Độ thân mật max điểm

Chương 352: Độ thân mật max điểm
Hắn đứng thẳng người lên, trước khi đám nguyền rủa kịp hội tụ lại, hắn chạy hết tốc lực về phía Từ Cầm.
Thân thể bị mười ba con dao ăn đâm vào, Từ Cầm giống như thiên sứ bị ghim vào thập tự giá, toàn thân đều là máu, ý thức của nàng đã trở nên vô cùng yếu ớt.
Thân là diễn viên có năng lực diễn xuất cấp đại sư, Hàn Phi có thể tuỳ tiện thể hiện ra bất kỳ tâm tình gì, nói ra những lời phù hợp nhất, nhưng lúc này hắn không nói dù chỉ một lời.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tìm lại ý thức cho Từ Cầm.
Thấy Hàn Phi đến gần, Từ Cầm càng trở nên vặn vẹo dữ tợn, dường như nàng muốn dùng phương thức này để bức ép Hàn Phi rời đi.
Nguyền rủa đang từ từ khép lại, khi tất cả nguyền rủa tụ tập lại một lần nữa, Từ Cầm sẽ lại đánh mất lý trí, mà Hàn Phi cũng cùng nàng bị hàng trăm loại nguyền rủa bao trùm, chết thảm trong nháy mắt.
Trong đôi mắt đỏ hiện ra vẻ thống khổ, Từ Cầm không thể khống chế nổi thân thể mình. Nhìn Hàn Phi càng lúc càng đến gần, đôi môi xinh đẹp của nàng phát ra tiếng thét chói tai!
Từ Cầm bây giờ trông giống hệt một con quái vật dữ tợn điên cuồng. Nàng cố gắng thể hiện sự nguy hiểm của bản thân nhưng những điều này không thể khiến bước chân Hàn Phi chậm lại.
Không có lý do gì, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.
Hàn Phi đi tới trước mặt Từ Cầm, vươn tay ra muốn chạm vào dao ăn trên thân thể nàng.
Mười ba con dao ăn là chìa khoá của mọi sự nguyền rủa, Hàn Phi biết rõ muốn Từ Cầm khôi phục lại như trước thì nhất định phải rút hết dao ăn ra.
Sau khi trở thành đồ tể, Hàn Phi có tính kháng nguyền rủa từ máu thịt và dao ăn nên có thể coi là ưu thế, khi đầu ngón tay hắn chạm vào chuôi dao, nguyền rủa lập tức lan tràn lên tay hắn. Làn da hắn nứt toác ra, máu tươi bắn vào quần áo trên người Từ Cầm.
Ngay cả chạm vào cũng không xong, sao có thể rút đám dao ăn này ra?
Từ Cầm lại rít gào, trên người nàng toát ra sát khí, cánh tay nâng lên muốn ném Hàn Phi ra thật xa.
Hàn Phi cắn răng, quyết tâm không lùi lại mà tiếp tục tiến về phía trước. Trong mắt hắn có một loại cảm xúc nói không nên lời, lần này hắn vươn cả hai tay cầm lấy chuôi dao kia.
Con dao ăn rất ngắn, chuôi dao được bọc bằng một tấm đệm da người do nàng chế tác.
Hàn Phi cầm chặt lấy chuôi dao, trong nháy mắt da tróc thịt bong, nhưng nhờ tấm đệm da người có ý nghĩa gì đó với Từ Cầm nên dù nàng đã mất lý lý thì nguyền rủa vẫn không thể hoàn toàn xuyên thấu tấm đệm.
“Vì muốn ta không bị nguyền rủa đốt bị thương, ngươi đã làm ra tấm đệm da này. Bây giờ sao ta có thể vì chút vết thương nhỏ mà buông tay?”
Làn da nứt toác lan tràn tới cánh tay, trên mặt Hàn Phi lại nở nụ cười. Thân thể hắn không ngừng run lên vì đau đớn nhưng bàn tay vẫn dồn sức rút con dao ăn ra khỏi trái tim Từ Cầm.
Lưỡi dao đỏ như máu từng chút một rời khỏi huyết nhục, hàng trăm loại nguyền rủa bao phủ lấy Hàn Phi nhưng hắn làm như không thấy.
“Hẳn là ngươi cũng không ngờ được con dao ăn này có thể nối liền hai chúng ta nhỉ?”
Vệt máu ấm áp trượt xuống, trước khi đống nguyền rủa kịp thời tụ tập lại, Hàn Phi đã rút con dao ăn ra khỏi trái tim Từ Cầm!
Tấm đệm da người bị máu Hàn Phi thấm ướt, nguyền rủa quanh thân Từ Cầm đã tiêu tán đi rất nhiều, trong mắt nàng cũng khôi phục một chút lý trí.
Nàng mở to mắt nhìn hai cánh tay chồng chất vết thương của Hàn Phi, sau đó hai cánh tay đó lại tiếp tục cầm vào một chuôi dao khác trên người nàng.
Nhẫn nhịn nguyền rủa và đau đớn, Hàn Phi lại mỉm cười nhìn nàng, nụ cười của hắn cứng ngắc nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được lúc này hắn đang vui vẻ.
Từ Cầm đã ngừng công kích. Nàng kinh ngạc nhìn người trước mắt.
Từng con dao ăn được rút ra, ký ức và ý thức thuộc về nàng chậm rãi trở về.
Khi cánh cửa nguyền rủa được mở ra, mười ba con dao ăn này chính là khoảng cách xa nhất trên thế giới. Từ Cầm chưa bao giờ ngờ được sẽ có người vượt qua được cự ly này để đứng ở trước mặt mình, vui vẻ mỉm cười.
Hàn Phi rút toàn bộ mười ba con dao ăn ra, Từ Cầm có lại được lý trí.
Hai người mang trên mình vết thương chồng chất, đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng Hàn Phi mở miệng nói: “Về nhà nhé?”
Từ Cầm không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Mà cùng lúc đó, Hàn Phi nghe được tiếng thông báo của Hệ thống:
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thân mật với Từ Cầm đã đạt tới max điểm! Phát động nhiệm vụ ẩn để chuyển chức Tra Nam.]
[Tra Nam: độ phù hợp giữa ngươi và nghề nghiệp này đã tăng lên! Đây là một nghề nghiệp hết sức đặc thù, dù là ở địa phương nào cũng vô cùng hiếm thấy. Sau khi có được nghề nghiệp này, ngươi sẽ có cơ hội thu hoạch được vật phẩm và sự trợ giúp của oán niệm, điểm mị lực không ngừng tăng cao, ngươi có thể gia tăng độ thân mật của oán niệm một cách dễ dàng, nhưng nếu không biết tiết chế, ngươi sẽ bị vô số lệ quỷ và oán niệm truy sát tới chết.]
[Nhiệm vụ đầu tiên để trở thành Tra Nam: thử điều khiển độ thân mật với ba vị oán niệm, sau khi giảm xuống một phần thì lại nâng lên gấp đôi.]
Hàn Phi lập tức chọn từ chối. Hắn không thích cảm giác điều khiển và lừa gạt tình cảm của người khác.
Có lẽ điều này liên quan đến cuộc sống mà hắn từng sống. Hắn có thể lý giải được sự tuyệt vọng của các oán niệm, cũng thật lòng muốn giúp đỡ đối phương tìm về hy vọng.
Kỳ thật chính vì thái độ này của Hàn Phi mà từ hàng xóm đến nhân viên cửa hàng, đến các học sinh trong trường… tất cả mọi người đều nguyện ý đi theo sau lưng hắn.
“So với Tra Nam vớ vẩn, đồ tể lúc nửa đêm vẫn hợp với ta hơn.”
Ngôi Nhà Đồ Tể đã bị huỷ diệt, Hàn Phi bây giờ có lẽ là vị đồ tể lúc nửa đêm cuối cùng ở thế giới tầng sâu.
Hàn Phi nhấc chân đi nhưng phát hiện Từ Cầm không đi cùng mình, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thân thể Từ Cầm đang lảo đảo sắp ngã xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất