Chương 362: Thao túng tâm lý
“Bươm Bướm đang thao túng hắn?”
Trong đôi mắt của diễn viên đóng thế xuất hiện hoa văn bươm bướm, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đầu óc giống như đã trở nên điên rồ, miệng không ngừng phát ra tiếng cười kỳ quái, sau đó hắn vươn tay chỉ vào Hàn Phi:
“Rồi sẽ đến lượt ngươi!”
Hàn Phi vừa vào phòng đã vọt tới định giữ hắn lại, nhưng hắn vô cùng quả quyết, vừa nói xong đã nhảy ra khỏi cửa sổ.
Diễn viên đóng thế từ trên tầng chín ngã xuống. Trong nháy mắt sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ hắn mới tỉnh táo lại, cả gương mặt đều là sợ hãi và hoảng hốt, đôi mắt bị tia máu phủ kín thì chảy ra huyết lệ.
Hàn Phi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, Hàn Phi trông thấy một bóng người ôm eo diễn viên đóng thế, nấp ở sau lưng hắn, cùng hắn rơi xuống đất.
Qua một lúc mới có tiếng vật nặng va chạm vào mặt đất, sau đó tiếng thét chói tai của mọi người truyền tới.
Hàn Phi nhìn lại gian phòng ngủ trống rỗng, gió lạnh thổi màn cửa sổ tung bay.
Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất trong đêm tối, có lẽ trong mắt Bươm Bướm, sinh mệnh của người khác chỉ là quân cờ và trò chơi giải trí.
“Bươm Bướm đùa bỡn với nhân tính, chưa từng tôn trọng sinh mệnh, nó xem mình là Thượng đế chưởng khống tất cả, nó lợi dụng sinh mệnh của những người bình thường và xem đó là công cụ để đạt được mục tiêu. Từ đó có thể nhìn ra tính cách của Bươm Bướm từ đầu tới đuôi là một tên khốn nạn.”
Tiểu Đồng trong phòng khách thấy cảnh này cũng hét lên kinh hãi, hai chân run rẩy.
“Ngươi…” Hắn không thể thốt nên lời, cả người đều phát run, trong phổi như mắc kẹt một tảng băng khiến hơi thở cũng toả ra ý lạnh.
“Người kia không phải là diễn viên đóng thế bình thường, hắn muốn giết ta.” Hàn Phi kéo Tiểu Đồng ngồi dậy. “Chúng ta đều là người bị hại.”
Người bị hại bức tử tội phạm giết người? Tiểu Đồng tựa người vào vách tường, không dám nói chuyện, ngay cả hơi thở cũng kềm nén rất cẩn thận.
Ngoài cầu thang truyền tới tiếng bước chân của rất nhiều người, ngay sau đó có mấy nhân viên công tác vọt vào trong phòng.
Bọn hắn vừa tiến vào đã thấy Tiểu Đồng với sắc mặt tái nhợt và Hàn Phi đứng ở cửa phòng ngủ, thế là không ai dám tuỳ tiện tới gần.
Vài phút sau, cảnh sát đuổi tới.
Lệ Tuyết và hai vị cảnh sát chen qua đám người, đi tới trước mặt Hàn Phi.
Đối với bọn hắn thì sự an toàn của Hàn Phi mới là quan trọng nhất, bởi vì Hàn Phi là điểm mấu chốt quyết định xem có bắt được Bươm Bướm hay không.
“Không bị thương chứ?” Lệ Tuyết kiểm tra thân thể Hàn Phi, thấy hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng nhận được điện thoại của đồng sự, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Tên diễn viên đóng thế kia đã mất mạng, đồng sự của ta đang điều tra tư liệu cá nhân của hắn.”
Trường quay phim xuất hiện án mạng, đây là điểm khởi đầu rất không tốt. Chuyện mà những lão nhân kia căn dặn dường như đang từ từ biến thành sự thật.
“Hàn Phi!” Trương đạo diễn tuổi tác hơi lớn nên lúc này mới thở hồng hộc chạy tới tầng chín. “Camera quay được cảnh diễn viên đóng thế cầm dao tấn công ngươi, ta cũng có tư liệu của hắn đây.”
Tuy rằng Hàn Phi đuổi theo đối phương lên tới tầng chín nhưng về bản chất thì vẫn là tự vệ. Kết hợp với tư liệu của Trương đạo diễn và cảnh sát, Hàn Phi đã biết quá khứ của diễn viên đóng thế kia.
Hắn vốn là kiện tướng đội marathon của tỉnh, về sau say rượu đánh nhau với người ta nên bị đội tuyển xoá tên. Tính tình hắn nóng nảy, thích vận động cực hạn, dường như chỉ có vận động cực hạn mới khiến hắn cảm nhận được kích thích.
Bởi vì năng lực bản thân rất mạnh, lại thêm hắn có can đảm làm thử nhiều động tác nguy hiểm nên dần dần cũng có danh tiếng trong giới.
Chỉ từ tài liệu do Trương đạo diễn cung cấp thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng kết hợp với tài liệu của cảnh sát thì lại khác biệt hoàn toàn.
Người này từng quen bạn gái ba lần, cô nào cũng bị hắn bạo hành. Bản thân hắn cũng có tiền lệ sử dụng chất kích thích, còn thường xuyên lên internet giấu tên và phát ngôn điên cuồng.
Nhìn những thứ đối phương đăng trên mạng, Hàn Phi khẽ lắc đầu. Một người điên cuồng và lớn lối như thế, khi thật sự động thủ lại cầm dao không vững, còn bị mình đuổi cho chạy trối chết, tố chất tâm lý kém vô cùng.
“Chúng ta sẽ trở về điều tra rõ ràng xem hắn tiếp xúc với Bươm Bướm vào thời điểm nào.” Cảnh sát chuẩn bị đưa Hàn Phi đi, Trương đạo diễn cũng gật đầu đồng ý.
Cảnh quay cuối cùng của đêm nay đã xong, Hàn Phi và diễn viên đóng thế của Bạch Hiển hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, bọn hắn kịch liệt truy đuổi tạo ra cảm giác vô cùng chân thật, như thể đang đua với sinh mệnh.
“Trương đạo diễn, về sau chúng ta nên cố gắng quay phim vào ban ngày thì tốt hơn.” Trước khi đi Hàn Phi không quên dặn dò Trương đạo diễn một câu. Trong lòng hắn có một loại dự cảm, chuyện hôm nay chỉ là sự khởi đầu, tiếp theo hắn sẽ phải đối mặt với một Bươm Bướm còn điên cuồng hơn.
“Bươm Bướm am hiểu thao túng tâm lý, chỉ cần là người có sơ hở thì đều có thể trở thành mục tiêu của nó. Cho nên ta phải coi chừng tất cả mọi người xung quanh, dù là người lạ hay quen.”
Rời khỏi Gia Chúc Viện, Hàn Phi ngồi vào xe cảnh sát, lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua toà lầu cũ kỹ phía sau.
Toà kiến trúc bị bóng đêm bao phủ mơ hồ truyền ra tiếng chuông gió, Hàn Phi có thể cảm giác được trong bóng tối có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Nhện xem Gia Chúc Viện như phần mộ chôn vùi tám nhân cách của mình, có phải Bươm Bướm cũng chuẩn bị xem nơi này là phần mộ của ta?”
Xe cảnh sát lao nhanh trên đường, cảm giác đè nén bao phủ lên Hàn Phi từ từ tiêu tán.
“Hàn Phi, sắp tới ngươi nhất định phải cẩn thận, Bươm Bướm đã điên thật rồi.” Lệ Tuyết thấp giọng nói, “Vừa rồi chúng ta nhận được thông báo, nhân viên bảo vệ mưu sát Hoàng Doanh đã tử vong, tất cả những người có liên quan đến các vụ án của Bươm Bướm đều bắt đầu xuất hiện ảo giác bất thường, bọn hắn vốn có bệnh về não, hiện tại bệnh càng thêm nghiêm trọng.”