Chương 365: Ngươi có hài lòng với món quà của ta không?
Hoảng hốt chạy bừa trong hành lang, Minh Mỹ lảo đảo chạy lên cầu thang. Nỗi sợ hãi như một đôi bàn tay vô hình thít chặt lấy cổ nàng, từ từ bóp chặt.
“Đây là đâu vậy? Tại sao ta lại ở chỗ này?!”
Dấu tay phía sau đã đuổi theo ngày càng gần, trong bóng tối còn có những bóng đen đang nhanh chóng đến gần nàng.
Minh Mỹ liều mạng chạy trốn, ánh mắt cấp tốc đảo qua từng cánh cửa nhà đóng chặt, lỗ tai nàng bị đủ loại âm thanh nhồi nhét vào, có tiếng khóc, có tiếng cười, có tiếng chém giết, có tiếng người nhai nuốt ừng ực.
Nàng bất lực cầu cứu nhưng không có một ai trả lời.
Hết ngã nhào đến va đập vào tường, hai tay hai chân Minh Mỹ đã bắt đầu xuất hiện vết thương. Trong hành lang đen như mực, nỗi sợ hãi đã chiếm cứ từng sợi dây thần kinh của Minh Mỹ.
Nàng không dám dừng lại, liên tục gõ từng cánh cửa nhà mong có một nơi ẩn nấp, mong có người mở cửa ra giúp đỡ nàng.
Tiếng cười và tiếng khóc của trẻ con đồng thời vang lên ngay sau lưng, Minh Mỹ đột nhiên cảm thấy lưng mình nặng trịch.
Nàng cứng ngắc quay đầu nhìn, phát hiện lưng mình lúc này có một đám trẻ con đang bò!
Sắc mặt bọn nó trắng bệch, vừa khóc vừa cười, đứa nắm tóc Minh Mỹ, đứa bấu chặt vào da nàng như muốn nhập vào thân thể nàng!
“Ầm!”
Minh Mỹ đạp hụt một bước, ngã lăn trên cầu thang. Cánh tay nàng bị thương, gương mặt sạch sẽ đã dính đầy bụi bặm và vết máu.
Sau khi bị ngã nàng mới phát hiện trên cầu thang đã tích một tầng vết máu thật dày. Cần bao lâu thì cầu thang mới có nhiều vết máu như vậy?
Không có đáp án, Minh Mỹ thét chói tai bật dậy, như một con thú điên cuồng lao lên cầu thang.
“Có ai không, cứu ta với, cầu xin các ngươi…”
Nước mắt chảy dài trên mặt, Minh Mỹ chạy lên tới tầng tám, rốt cuộc nhìn thấy một cánh cửa nhà đang khép hờ.
Cánh cửa trông có vẻ rất quen thuộc nhưng nàng không còn thời gian suy nghĩ, trực tiếp chạy thẳng vào trong nhà, dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại.
Tay Minh Mỹ vẫn cầm chặt chốt cửa, toàn thân run lên bần bật. âm thanh quỷ dị bên tai từ từ đi xa, Minh Mỹ theo bản năng ghé mắt nhìn vào lỗ mắt mèo.
Nhưng trong lỗ mắt mèo chỉ có một màu trắng đục, chẳng thấy gì ngoài hành lang. Khi Minh Mỹ cho rằng đó là vết bẩn, màu trắng đục kia đột nhiên chuyển động, sau đó một con ngươi màu đen xuất hiện!
Bên trong lỗ mắt mèo là một con mắt còn sống!
“Phịch!”
Minh Mỹ bị doạ đến mức ngã ngửa ra sau, nàng ngã ngồi trên mặt đất, đầu óc còn hoảng loạn chưa kịp tỉnh táo lại thì bàn tay đã sờ phải thứ gì đó mềm mềm.
Quay đầu nhìn lại, hoá ra dưới đất là một con thú bông đã bị xé nát.
Con thú bông màu nâu kia trông có vẻ quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời Minh Mỹ không thể nhớ ra được đã gặp nó ở đâu.
Ngón tay vân vê lớp bông, Minh Mỹ nhìn theo từng phần vỡ vụn của thú bông, đưa mắt nhìn về phía phòng khách.
“Nơi này…”
Một cảm giác quen thuộc khiến người ta sợ hãi xuất hiện, Minh Mỹ gần như không tin vào mắt mình. Nàng đã về tới “nhà mình”!
Mọi cảnh vật nơi đây nàng vẫn còn nhớ rõ, chỉ là… sao trên tủ giày cạnh cửa lại có bốn đôi dép lê?
Đôi mắt Minh Mỹ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê thứ tư bị thừa ra kia, trong đầu đột nhiên bật ra một cái tên.
“Ứng Nguyệt?”
Trong nhà bỗng vang lên tiếng bước chân, Minh Mỹ vội vàng bò dậy. Nàng nắm chặt tóc mình như muốn giật hết tóc xuống.
“Không thể nào!”
Bố trí trong nhà giống hệt nhiều năm trước, chẳng khác gì lúc trước khi Ứng Nguyệt chết!
Từng mảnh vụn thú bông dưới sàn nhà nhuốm đầy vết máu, Minh Mỹ run rẩy đi về phía phòng ngủ của mình. Trong gian phòng màu hồng công chúa chất đầy búp bê vải, mà ngồi ở chính giữa đống búp bê là một bé gái yếu ớt!
Cô bé trông như búp bê, yên tĩnh ngồi đó ngắm nhìn bể cá đặt trên giường.
Minh Mỹ từng ném giác mạc của cha mẹ Ứng Nguyệt vào trong bể cá, sau đó lại đổ nước bể cá vào trong bình đựng giác mạc. Việc này là bí mật, ngoại trừ nàng và Ứng Nguyệt đã chết thì không ai biết được.
Nhưng vì sao lúc này mọi bí mật đều bị tái hiện?!
Từng sợi dây thần kinh rung lên, ngũ quan của Minh Mỹ đã vặn vẹo vì sợ hãi. Mà đúng lúc này, cô bé ngồi trong đống búp bê bỗng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Minh Mỹ.
Gương mặt tái nhợt và non nớt đáng yêu, nhưng trong hốc mắt chỉ còn lại hai lỗ hổng đen ngòm!
“Minh Mỹ… ta chờ ngươi đã lâu rồi, rốt cuộc ngươi cũng tới chơi với ta…”
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, trái tim Minh Mỹ suýt chút nữa đã ngừng đập, nàng điên cuồng chạy về phía cửa ra vào và vặn tay nắm cửa, nhưng dù có dùng lực mạnh thế nào thì cánh cửa kia vẫn im lìm không nhúc nhích.
Toàn bộ thú bông trong nhà đều lục tục đứng dậy, từng con mắt mở ra, có con nằm trong tủ quần áo, có con dưới gầm giường, có con trong ngăn kéo bàn,…
Không biết từ bao giờ Ứng Nguyệt đã đứng giữa phòng khách, hai lỗ hổng đen ngòm trên mặt nàng đang nhìn chằm chằm vào Minh Mỹ.
“Cha mẹ ngươi đâu? Người một nhà các ngươi chẳng phải rất thích nhìn chằm chằm ta sao?”
Trong căn nhà vang lên tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn của Minh Mỹ.
Nửa tiếng sau, cửa nhà Ứng Nguyệt mới mở ra. Lúc này Hàn Phi đang yên lặng đứng ngay ngoài cửa.
Trong phòng đã chẳng còn thân ảnh của Minh Mỹ đâu, nhưng hình như đã có thêm mấy con búp bê vải.
Ứng Nguyệt yếu ớt đứng giữa phòng khách, mãi cho đến khi Hàn Phi đi vào nhà, nàng mới ngẩng đầu lên.
“Ngươi có hài lòng với món quà của ta không?” Hàn Phi ngồi xổm ở trước mặt cô bé, trong mắt có một tia đau lòng. “Chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.”
Từ hai hốc mắt chảy ra hai hàng huyết lệ. Có lẽ Ứng Nguyệt đang nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng đau đớn.
Hàn Phi sử dụng năng lực chạm đến bí mật sâu trong linh hồn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé. Hắn không nói thêm gì nữa, thời điểm này Ứng Nguyệt không cần bất kỳ lời an ủi nào.
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã hoàn thành hứa hẹn với Ứng Nguyệt, độ thân mật với Ứng Nguyệt +20!]