Chương 387: Bảo vệ trẻ tuổi không sợ ma
Tình cảnh trong gian phòng có vẻ quỷ dị. Người bảo vệ trẻ tuổi co ro ngồi xem truyện ma, mà trên đỉnh đầu hắn có một cái đầu người đang nhìn hắn chằm chằm.
Trong bóng tối mờ mịt, không biết đã qua bao lâu, người bảo vệ trẻ tuổi mới đọc xong quyển truyện. Hắn lau mồ hôi trên trán, khẽ lắc lư cái cổ đã cứng ngắc vì tê mỏi. Hắn xem đồng hồ điện tử trên cổ tay rồi chống tay xuống đất chuẩn bị đứng lên.
“Đến giờ đi tuần tra rồi, không làm thì không có ăn.”
Người bảo vệ trẻ tuổi vừa đứng lên được một nửa, ánh mắt vô tình nhìn lên trên, ngay lập tức hắn sững sờ như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, biểu tình trên mặt đọng lại.
Trên khung cửa sổ có một cái đầu người đang nhìn hắn!
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên vi diệu.
“Đừng sợ, ta là bảo vệ mới tới.” Hàn Phi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ để thăng cấp, không có hứng thú đi doạ người khác. Hắn mỉm cười ôn hoà nhìn người bảo vệ trẻ, sau đó đi vào trong phòng.
Người bảo vệ sợ hãi ngã phịch xuống đất, liên tục bò ngược ra sau cho đến khi lưng chạm phải vách tường.
“Nếu muốn làm hại ngươi thì ta đã động thủ từ lâu rồi, ta thật sự là bảo vệ mới tới.” Hàn Phi vươn tay về phía đối phương như muốn đỡ hắn dậy.
“Ngươi… ngươi đừng lừa ta! Sư phụ ta từng nói tầng hầm B4 này rất tà dị, trước đó có một bảo vệ đi tuần tra ở đây lúc 12 giờ đêm, sau đó không còn trở ra được nữa!” Người bảo vệ trẻ tuổi kinh hãi nhìn bàn tay Hàn Phi như đang nhìn một con rắn độc thè lưỡi.
“Ngươi biết nơi này nguy hiểm sao còn chạy tới đây xem truyện ma? Đi đêm tất có ngày gặp ma đó.” Hàn Phi cảm thấy hơi nhột, những lời này không nên phát ra từ miệng hắn mới phải.
“Trong cả toà nhà chỉ có nơi này là không có camera giám sát, ta…”
“Cho nên ngươi lén trốn tới đây nghỉ ngơi?” Nhìn gian phòng nhỏ u ám, Hàn Phi cảm khái nói, “Bây giờ công ty bảo vệ đã ác ôn đến mức này sao? Buộc nhân viên chạy đến nơi từng có người bị giết để tuần tra?”
Hàn Phi sử dụng năng lực chạm đến bí mật sâu trong linh hồn để đỡ người bảo vệ trẻ dậy, thuận tay phủi đi bụi đất trên vai áo hắn. “Ngươi đừng sợ, ta thật sự là bảo vệ mới tới. Ngươi dẫn ta đi dạo một vòng đi, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi thật sự không phải là quỷ?” Người bảo vệ trẻ dùng ngón tay chọc chọc Hàn Phi, cảm nhận được nhiệt độ của người sống.
“Muốn chứng minh mình là người cũng khó như vậy sao?” Hàn Phi bất đắc dĩ nói, cầm lấy quyển truyện ma của bảo vệ trẻ nhét vào linh vị. “Về sau bớt xem mấy thứ này đi, trên thế giới này không có nhiều quỷ như vậy đâu, phải tin vào khoa học!”
Nói xong hắn xoay người đi ra khỏi gian phòng, từng đạo bóng đen dữ tợn nhân cơ hội linh vị mở ra, lập tức chui vào.
Bị Hàn Phi giáo dục một trận, bảo vệ trẻ tuổi không cảm thấy yên tâm hơn một chút nào mà nỗi sợ hãi càng lúc càng nhiều.
Hắn có thể tin tưởng Hàn Phi không phải ma quỷ, nhưng trên thế giới này không chỉ có quỷ mới khiến người ta sợ hãi nha.
Nhìn Hàn Phi mặc đồng phục bảo vệ dính đầy máu mà vẫn trấn định tự nhiên, bảo vệ trẻ tuổi lén mở bộ đàm ra, nhưng vì nơi này là tầng hầm thứ tư dưới mặt đất nên tín hiệu không tốt, trong bộ đàm chỉ truyền ra tiếng lạo xạo.
“Ma quỷ là một loại từ trường đặc biệt, nơi có quỷ tồn tại thì từ trường sẽ trở nên hỗn loạn…” Nhớ tới một loại giải thích trong truyện ma mình từng xem, bảo vệ trẻ tuổi lại càng thêm bất an.
Hắn xoa bóp nhẹ bắp chân đang bị chuột rút rồi chậm rãi đứng dậy, lúc này cần phải rời khỏi đây trước đã.
“Chúng ta lên lầu đi, còn không lên ta e là sư phụ ta sẽ lo lắng đó, chắc hiện tại bọn hắn đang đi tìm ta khắp nơi.” Vị bảo vệ trẻ tuổi cố ý nói câu này để Hàn Phi tin là có người trong toà nhà đang đi tìm hắn, hắn còn có rất nhiều bạn bè, Hàn Phi tuyệt đối không nên làm ra hành vi điên cuồng nào.
Hắn cho rằng mình nói như vậy thì Hàn Phi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng thực tế Hàn Phi nghe xong lại chỉ gật đầu, trong lòng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ làm sao để bắt hết toàn bộ bảo vệ trong toà nhà.
Ra khỏi phòng, Hàn Phi lại liếc mắt nhìn về phía cánh cửa sắt dẫn tới một lối đi nhỏ, dường như nơi đó là một thế giới khác biệt.
“Ta còn chưa biết tên ngươi?”
“Ta tên Bạch Tư Niệm, tất cả mọi người gọi ta là tiểu Tư.”
“Tiểu Bạch, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Hàn Phi chỉ về phía lối đi bị phong kín. “Tại sao các ngươi lại phong bế nơi này? Trong lối đi có thứ gì đáng sợ hay sao?”
“Ta là tiểu Tư.” Bảo vệ trẻ tuổi yếu ớt phản bác. “Trước kia khi ta đi tuần tra với sư phụ, hắn nói cho ta biết sau 12 giờ đêm tuyệt đối không được xuống tầng hầm B4, nơi này không có camera giám sát cho nên nếu chúng ta không xuống đây tuần tra thì cũng không có ai biết được.”
“Vì vậy nên ngươi mới lợi dụng tin tức này để chạy xuống đây nghỉ ngơi?” Hàn Phi không thể không cảm thán Bạch Tư Niệm cũng là một nhân tài.
“Ta khá là to gan, bình thường thích xem các loại tiểu thuyết kinh dị và truyện ma, tầng hầm này lại rất có không khí đó.” Bạch Tư Niệm nhìn linh vị trong ngực Hàn Phi, đột nhiên nói với vẻ thần bí: “Ta nghe nói trong toà nhà này từng có một bảo vệ mới tới rất sợ ma, lần đầu tiên người đó xuống tầng B4 tuần tra một mình đã bị mất tích, không biết tin này là thật hay giả.”
Nói xong hắn còn nghi ngờ nhìn Hàn Phi, dường như đang lo lắng Hàn Phi chính là người bảo vệ đó.
Hai người đi trên hành lang tiến về phía thang máy. Lúc này con số trên màn hình led đang không ngừng thay đổi, Bạch Tư Niệm không còn cảm thấy sợ hãi như lúc ban đầu.
Hàn Phi tuy trông có vẻ quái dị nhưng hình như không có ý định thương tổn hắn.
Lấy lại can đảm, Bạch Tư Niệm hỏi ra vấn đề mà mình muốn hỏi từ nãy đến giờ: “Lão đại, trên người ngươi không có vết thương nhưng tại sao đồng phục lại dính nhiều máu như thế? Mà đồng phục bảo vệ của ngươi trông cũng hơi khác của chúng ta.”