Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 402: Quả nhiên nuôi thú cưng rất có tác dụng chữa lành

Chương 402: Quả nhiên nuôi thú cưng rất có tác dụng chữa lành
Trong giọng nói của Hàn Phi mang theo vẻ tàn nhẫn. Huỳnh Long rất nghe lời chạy về phía công ty bảo vệ, nhưng hai tay hắn vẫn giữ chặt lấy Hàn Phi.
Trong con mắt duy nhất của Huỳnh Long chảy ra dòng máu tươi, hắn đã chạy bằng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn không thể cắt đuôi tiếng ca. Trước mặt tồn tại không thể nói, việc chạy trốn là vô cùng khó khăn.
Huỳnh Long một đường phi nước đại, khi hắn cảm thấy tiếng ca đã đuổi đến ngay sau lưng mình thì cũng là lúc hai người tiến vào công ty bảo vệ. Hắn không biết bước tiếp theo nên làm gì, trên thực tế Huỳnh Long hiểu được tiếng ca vẫn luôn nhớ kỹ khí tức của Hàn Phi, hai người sẽ trốn không thoát.
Nếu tiếng ca dùng toàn lực xuất thủ thì bọn hắn đã không chạy xa được như vậy.
“Huỳnh Long, ngươi ôm linh vị nhanh chóng rời khỏi toà kiến trúc này, chờ 12 giờ đêm mai hãy quay trở lại đây tìm ta!”
Tình hình khẩn cấp, Hàn Phi không nói nhiều mà nắm chặt vai Huỳnh Long: “Tin tưởng ta.”
Có lẽ vì Hàn Phi đã xốc mảnh vải đen trên điện thờ lên nên bị tiếng ca để mắt tới, Hàn Phi mà ở chung với mọi người thì tất cả đều sẽ phải chết.
Hiện tại phương pháp tốt nhất chính là từ bỏ Hàn Phi, để những người khác rời đi.
Trước khoảnh khắc sống chết, không ai tuỳ tiện đưa ra quyết định từ bỏ mạng sống của mình, nhưng Hàn Phi là một ngoại lệ. Ánh mắt kiên định và giọng nói chắc nịch của hắn đang biểu đạt một điều —— hắn hy vọng mọi người có thể sống sót.
Có rất nhiều điều không phải Huỳnh Long và các oán niệm khác trong linh vị không hiểu được, chỉ là bọn hắn từng bị thương tổn quá sâu sắc nên ý thức gần như trở nên điên dại, bọn hắn không còn tin tưởng ai được nữa.
Mà bây giờ Hàn Phi đang dùng hành động thực tế để giúp bọn hắn nhặt lại phần “người” đã từng bị vứt bỏ kia.
Toàn bộ hành động của Hàn Phi đều nằm trong mắt các oán niệm, trong quá trình này Hàn Phi không hề do dự lấy một giây, hắn hoàn toàn thật lòng khi làm như vậy.
Tiếng ca đã tới gần, Hàn Phi ra hiệu cho Huỳnh Long buông mình ra. Huỳnh Long nắm chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng thả Hàn Phi xuống đất.
“Đêm mai lúc 12 giờ nhớ quay lại đây! Nếu ta còn sống thì sẽ xuất hiện vào lúc đó.”
Hàn Phi dặn dò xong câu cuối cùng, tiếng ca cũng đã bay vào công ty bảo vệ.
Huỳnh Long và Lý Hoạ đập nát cửa sau của công ty để chạy ra, đúng lúc này nắp linh vị bật mở, một con quái trùng dáng vẻ xấu xí dữ tợn bò ra.
Nó không quá thông minh, không hiểu được vì sao mọi người lại phải chạy trốn. Khi tất cả mọi người rời đi, nó lại ngốc nghếch chạy về phía Hàn Phi.
Hàn Phi không thể giải thích rõ ràng cho quái trùng hiểu, nhưng nói thật khi nhìn thấy Đại Nghiệt chạy về phía mình, trong lòng Hàn Phi cũng thấy cảm động không thôi.
“Chẳng trách nhiều người thích nuôi thú cưng như vậy, đúng là rất có tác dụng chữa lành tâm hồn.”
Để tranh thủ thời gian cho các hàng xóm chạy trốn, Hàn Phi mang theo Đại Nghiệt đi vào thang máy, ấn nút tầng hai.
Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngoài cửa ra vào công ty bảo vệ có một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Nhìn con số trên màn hình led nhảy lên, trái tim Hàn Phi cũng đập thình thịch, lúc này chỉ còn lại hắn và Đại Nghiệt.
Khi màn hình led vừa hiện số 2, thang máy đột nhiên phát ra tiếng kêu đột ngột như thể có đồ vật gì đó vừa tóm lấy đáy thang máy.
Màn hình led bắt đầu chớp động, sau đó số 2 hoá thành một gương mặt người.
Mà lúc này thùng thang máy cũng đã dừng hẳn lại, cửa mở ra. Hàn Phi không suy nghĩ nhiều, trực tiếp tóm lấy Đại Nghiệt chạy ra ngoài.
Tiếng ca vẫn đuổi theo như hình với bóng, ngũ quan Hàn Phi trở nên vặn vẹo, bờ môi biến thành màu đen. Hắn cắn răng nói với Đại Nghiệt: “Tìm một chỗ ẩn nấp đi, tuyệt đối đừng để bị phát hiện! Tạm thời đừng tìm tới ta!”
Nói xong hắn ném Đại Nghiệt ra khỏi cửa sổ tầng hai, sau đó xoay người chạy về phía ngược lại.
Tiếng ca bắt đầu vang lên ngay trong đầu Hàn Phi. Cho tới bây giờ Hàn Phi vẫn không nhìn thấy bản thể của nó nhưng dường như tiếng ca đã chui vào bên trong thân thể hắn.
Hàn Phi phi nước đại trên hành lang, cuối cùng chạy tới vách tường, sau lưng hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đã không còn đường nào để trốn!
Mà lúc này chiếc thang máy sau lưng hắn đột nhiên phát ra tiếng vang quỷ dị, cửa thang máy tự động đóng lại, chảy ra thật nhiều máu tươi.
Không biết là vài giây sau hay chỉ là một cái chớp mắt, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong hành lang!
Không do dự nữa, Hàn Phi biết tiếng ca có thể trì hoãn thời gian rời khỏi trò chơi của mình nên trước khi đối phương kịp tới gần, hắn quả quyết lựa chọn rời khỏi trò chơi.
Thế giới màu máu phủ xuống, toàn bộ thành thị như bị đóng băng, nhưng hành lang trước mắt Hàn Phi lại có thứ gì đó di chuyển!
Ý thức rời đi, thời gian giống như bị kéo dài ra, Hàn Phi có thể nhìn thấy thân thể mình đang bay lên không trung, đúng lúc này có một cánh tay chộp lấy cổ chân hắn.
Đầu ngón tay sượt qua, linh hồn Hàn Phi giống như bị đông cứng. Hắn cố gắng cúi đầu nhìn xuống nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
Hàn Phi mở mắt ra, tháo mũ trò chơi xuống, mở nắp khoang máy chơi game.
Mi mắt hắn vẫn còn giật giật, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
“Rời khỏi trò chơi cũng không thể khiến thứ kia dừng lại, suýt chút nữa ta đã không thể rời đi được nữa.”
Máy chơi game vẫn luôn thời thời khắc khắc điều tiết thân thể Hàn Phi, hắn không cảm thấy có gì dị thường, trạng thái tinh thần cũng rất tốt.
Nhưng khi Hàn Phi vừa dợm bước đứng lên thì hắn lại ngã lăn ra đất.
Hắn trợn tròn mắt nhìn xuống chân trái của mình, cổ chân trái đã hoàn toàn mất đi tri giác!
“Ngón tay của con quỷ không thể nói kia đã chạm vào chân trái của ta!”
Hàn Phi nhìn chằm chằm chân trái cả nửa ngày, cố gắng nghỉ ngơi hồi phục sức lực một hồi lâu thì chân trái mới khôi phục trở lại. Nhưng lần này Hàn Phi đã thật sự bị doạ cho một trận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất