Chương 403: Tư duy kỳ quái của Hoàng Doanh
“Nó chỉ chạm nhẹ một cái mà ta đã mất khả năng kiểm soát chân trái. Với tình hình này thì một khi tử vong trong trò chơi, thân thể ngoài hiện thực của ta có lẽ sẽ không chết nhưng lại mất hết ý thức, sống như người thực vật.”
Niềm vui khi lên cấp 12 đã bay biến đâu mất, tiếng ca lại dạy cho Hàn Phi một bài học, nó khiến một kẻ đang từ từ thích nghi với thế giới tầng sâu lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác bị tử vong và tuyệt vọng chi phối.
“Thế giới tầng sâu quá thâm trầm, dù mạnh như tiểu Bát cũng chỉ có thể ẩn nấp trong cư xá Hạnh Phúc, ta phải cẩn thận hơn nữa mới được.”
Mua máy chơi game xong, Hàn Phi vốn định dùng thời gian để luyện cấp, ai dè lại gặp phải tiếng ca.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ ràng. Trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh có một điểm khác biệt rất rõ ràng so với các trò chơi khác, đó là ở nơi này NPC “chơi” người.
Chỉ có luôn cẩn thận và khiêm tốn thì người chơi mới có cơ hội sống sót.
Hàn Phi ngồi trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào. Máy chơi game của công ty khoa học kỹ thuật Thâm Không đúng là rất hiệu quả, khi ý thức đắm chìm trong trò chơi thì thân thể cũng được thả lỏng và nghỉ ngơi.
“Chơi trò chơi tương đương với đi ngủ, một ngày của ta lại có thêm một chút thời gian rồi.” hiện tại Hàn Phi thiếu thốn nhất chính là thời gian, nhìn bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng tỏ, Hàn Phi bật máy vi tính lên bắt đầu tìm kiếm thông tin về Tử Lâu và tiếng ca.
Chờ tới khi mặt trời mọc, Hàn Phi cũng không có phát hiện gì. Trên thế giới này có rất nhiều nơi được gọi là Tử Lâu nhưng chúng không nằm ở Tân Hỗ, cũng không giống như trong mô tả, đa phần chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
“Tìm kiếm mù quáng kiểu này có hiệu suất quá thấp, vẫn nên để người trong nghề hỗ trợ thì tốt hơn.” Hàn Phi bấm số điện thoại của Hoàng Doanh, hy vọng hắn có thể giúp mình liên hệ với Phong Tử Du.
Phong Tử Du là đồng nghiệp của người kiểm thử đã nổi điên kia, năm đó hắn cũng là người trong cuộc, hẳn là mấy năm nay hắn vẫn luôn tìm kiếm thông tin về Tử Lâu.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng thì Hoàng Doanh đã bắt máy, giống như Hoàng Doanh cài đặt tiếng nhạc chuông đặc biệt dành cho Hàn Phi vậy.
“Hoàng ca, tối qua ngươi có mơ thấy ác mộng nữa không?” Hàn Phi quan tâm hỏi.
Nửa ngày sau Hoàng Doanh mới mở miệng đáp: “Vẫn là giấc mộng kia….”
Trạng thái của Hoàng Doanh rất kỳ quái. Người bình thường bị Bươm Bướm quấn lấy thì hầu hết đều sẽ sụp đổ tinh thần, chẳng hạn như nhân cách nữ đầu bếp.
Cho dù miễn cưỡng chịu đựng được thì cũng trở nên vui buồn thất thường, hoài nghi mọi thứ xung quanh mình, cho tới khi khiến bản thân trở nên điên loạn.
Nhưng Hoàng Doanh có vẻ rất bình tĩnh, không chỉ không sợ hãi hay kinh hoảng mà còn có vẻ đang… tưởng niệm?!
“Có cần ta đến chỗ ngươi không? Ta đề nghị mấy ngày tiếp theo ngươi nên đến Cục cảnh sát ở cho chắc.” Hàn Phi không muốn Hoàng Doanh gặp phải chuyện không may.
“Ta không biết nên kể thế nào cho ngươi hiểu… Trong giấc mộng ta cảm thấy mình đang sống một cuộc đời khác, ở trong đó mẹ ta không hề rời đi, bà vẫn luôn ở bên cạnh ta…” Hoàng Doanh nói tới đây thì dừng lại.
“Sau đó thì sao?” Hàn Phi biết Bươm Bướm sẽ không có lòng tốt như vậy.
“Sau đó bà sẽ thử dùng đủ mọi cách để giết chết ta.”
Nghe được câu này, Hàn Phi hít sâu một hơi, thần kinh lập tức căng cứng. Bươm Bướm trở thành người mẹ mà Hàn Phi kính yêu nhất, biết ơn nhất, sau đó dùng phương thức này để xé nát ký ức trong lòng Hoàng Doanh.
Hàn Phi không yên lòng, lập tức gọi video để nhìn tận mặt Hoàng Doanh.
Thấy trong màn hình Hoàng Doanh mặc đồ ngủ pyjama như một đứa nhỏ, trên mặt chẳng có vẻ gì là sụp đổ tinh thần, Hàn Phi không khỏi ngơ ngác.
“Đừng lo lắng, ta ổn mà.” Ngoại trừ đã lâu chưa cạo râu nên trông có vẻ lôi thôi, Hoàng Doanh chẳng có gì khác với ngày thường.
“Ngươi không cảm thấy đau khổ sao? Người mà mình tôn kính nhất lại muốn giết chết mình hết lần này đến lần khác, ký ức tốt đẹp trong lòng ngươi không bị bóp méo sao? Ngươi không cảm thấy tuyệt vọng chút nào? Hoàng ca, ngươi nói thật cảm nhận của mình cho ta nghe đi, có như vậy ta mới có thể giúp ngươi được.” Hàn Phi nghiêm túc nói.
“Cảm nhận của ta?” Hoàng Doanh suy nghĩ một lát rồi nói, “Kỳ thực ký ức kia vẫn luôn là cơn ác mộng của ta, trong lòng ta rất không muốn nhớ tới chuyện đó, điều ta hy vọng nhất chính là lúc đó mẹ đừng cứu ta, mẹ chỉ cần sống sót thật tốt là được, ta không muốn mẹ hy sinh để cứu mình đâu, bà là người tốt đẹp nhất trên đời này.”
Hoàng Doanh và Hàn Phi có mối giao tình rất sâu đậm, bọn hắn là bạn bè duy nhất của nhau, Hoàng Doanh không hề che giấu bất kỳ điều gì mà kể hết ra.
“Có một khoảng thời gian rất dài cha ta không thích ta, cha cho ta đi du học cũng là vì không muốn nhìn thấy mặt ta.”
“Nói thật, ta sống ba mươi năm nay vẫn chưa bao giờ quên được ký ức kia, chỉ là ta học được cách để người khác không nhìn ra mình đang khổ sở.”
“Trong lòng ta luôn cảm thấy rất áy náy với mẹ. Là ta hại chết mẹ mình, ta rất muốn đền bù nhưng lại không có cách nào… Mãi cho đến gần đây ta mơ thấy cơn ác mộng này.”
“Khi ta nhìn thấy mẹ đứng bên bờ hồ và không nhảy xuống cứu ta, cảm giác đầu tiên của ta không phải là sợ hãi mà là thở phào nhẹ nhõm. Ta thật sự lo lắng mẹ ở trong mơ cũng sẽ chết vì phải cứu ta.”
“Về sau mẹ bắt đầu muốn giết chết ta, đây lẽ ra là chuyện rất đáng sợ nhưng ta không hiểu vì sao lại cảm thấy như đang được cứu rỗi.”
“Mỗi một lần tử vong, sự nặng nề trong lòng ta lại tiêu biến đi một chút, nỗi thống khổ mà ta chôn giấu dưới đáy lòng chậm rãi bị mài mòn.”
“Ta áy náy, ta tự trách, cảm giác đau đớn luôn bóp nghẹt tim ta cứ thế được giải thoát qua những lần tử vong.”