Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 406: Trò chơi Tử Lâu

Chương 406: Trò chơi Tử Lâu
“Ta không phải là người xấu, nếu ngươi không yên tâm thì ta có thể báo cảnh sát giùm ngươi, gọi cả cảnh sát đến đây cùng ta.” Hàn Phi nói chuyện rất ôn hoà nhưng nội dung lại khiến người ta không biết nên trả lời ra sao.
Rõ ràng chỉ là chuyện đóng cửa hay không, tại sao lại liên quan đến cảnh sát rồi?
Chỉ cần dùng sức một chút là Hàn Phi có thể kéo cửa ra, nhưng hắn không làm thế. Vì không muốn khiến chủ nhân căn nhà cảm thấy phản cảm nên hắn vẫn lễ phép đứng ngoài cửa ra vào, không bước vào nhà.
“Ta tìm được thông tin về ngươi trên mạng, cũng biết rõ quá khứ của ngươi, xin hãy bình tĩnh nghe ta nói.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào gương mặt người đối diện, thấp giọng nói: “Ta biết ngươi không điên, bởi vì ta cũng gặp chuyện giống như ngươi. Người nhà của ta bị giam ở một nơi nào đó, bọn họ chưa chết, hoặc có thể nói bọn họ đang tồn tại bằng một hình thức khác.”
Con ngươi đỏ ké kia khẽ co rụt lại, đối phương đã nghe ra hàm ý của Hàn Phi.
“Ta biết rõ bọn họ đang ở nơi nào, nhưng ta không cứu họ ra được. Ta cần phải thu thập thêm thông tin từ phía ngươi.”
Hàn Phi nói một hồi, phía sau cánh cửa mới vang lên một giọng nói trầm khàn:
“Ngươi cảm thấy bọn họ đang ở đâu?”
“Ngươi có từng nghe nói tới Tử Lâu không?” Hàn Phi không trả lời câu hỏi mà đáp lại bằng một câu hỏi khác. Nhưng điều khiến hắn không ngờ được là ngay sau đó cửa nhà lại chậm rãi mở ra.
Một nam nhân bẩn thỉu, đầu tóc muối tiêu xuất hiện ở cửa ra vào, hắn khoảng sáu mươi tuổi nhưng vẻ ngoài trông rất yếu ớt, lúc nào cũng có thể từ giã cõi đời.
“Vào đi, đứng ở ngoài cửa nói mấy chuyện này sẽ bị người khác cho rằng ngươi điên.” Nam nhân nói xong quay đầu đi vào nhà, cửa cũng không buồn đóng.
Hàn Phi xác định vị trí của cây chích điện trong tầm tay, sau đó mới bước vào nhà. Tránh đi rác rưởi dưới mặt đất, hắn nhìn quanh một vòng, khắp nơi trong nhà đều là tàn thuốc lá.
Bây giờ là buổi sáng nhưng màn cửa đều phủ kín, ánh sáng trong nhà rất mờ mịt tối tăm.
Hàn Phi đóng cửa lại, chờ khi hắn quay đầu nhìn vào trong nhà thì nam nhân kia đã đứng ở giữa phòng, trong tay cầm một con dao gọt trái cây.
Hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, con mắt đỏ ké như muốn lồi ra ngoài.
Qua một lúc lâu, thấy Hàn Phi chẳng có chút phản ứng nào, hắn mới lên tiếng: “Ăn táo không? Hôm qua hội từ thiện mới đến cho ta một ít.”
“Không cần, ta tới tìm ngươi không phải để ăn trái cây.” Hàn Phi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn màn hình tivi và quyển sổ nhỏ đặt trên bàn trà. “Hình như ngươi không thích sử dụng đồ điện tử hiện đại?”
“Dùng lâu thành quen nên không muốn đổi.” Nam nhân ngồi xuống bên cạnh Hàn Phi, cũng nhìn vào tivi.
Trên màn hình đang phát một bản tin của rất nhiều năm về trước. Một chiếc xe khách chạy dưới cơn mưa tầm tã chẳng hiểu sao lại trượt tay lái tông vào thành cầu, rơi thẳng xuống sông.
“Người nhà ngươi lúc đó cũng có mặt trên chuyến xe này sao?” Hàn Phi vừa hỏi ra câu này, bên dưới bản tin đã liệt kê ra danh sách các nạn nhân, trong đó có tên người nhà Trang Nhân, thế nhưng Trang Nhân lại cương quyết lắc đầu.
“Bọn hắn không có chết, chỉ bị giam trong Tử Lâu, ta tin chắc như vậy.” Trang Nhân cột mái tóc dài rối bời lên. “Người ngoài đều cho rằng ta bị điên, kỳ thực ta tỉnh táo hơn bất kỳ người nào.”
Hàn Phi trầm ngâm một lúc rồi hỏi. “Ngươi từng tiến vào Tử Lâu?”
“Ta đang tìm đường tới đó nhưng vẫn chưa có manh mối.” Nam nhân trừng đôi mắt đỏ ké lên, sau đó ấn nút mở máy chơi game bên dưới tivi lên rồi đưa cho Hàn Phi một cái tay cầm điều khiển.
“Ngươi…?”
Trang Nhân không nói gì, sau khi cầm tay cầm trò chơi lên, tình trạng tinh thần của hắn có vẻ không ổn định, con ngươi giật giật, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào màn hình tivi.
Trò chơi bắt đầu chạy, màn hình tivi xuất hiện tên trò chơi với đồ hoạ rất đơn giản, tên của trò chơi này là “Tử Lâu”.
Nền đen chữ đỏ, trông rất đơn giản nhưng lại khiến người xem cực kỳ khó chịu.
“Người nhà ta đang ở trong này! Bọn hắn đang chờ ta đi cứu! Chỉ cần ta thắng được trò chơi này là xong!” Giọng Trang Nhân trở nên điên cuồng, bộ dạng của hắn lúc này hoàn toàn không còn giống như người bình thường.
“Ngươi nói Tử Lâu là đang nói về trò chơi này?” Hàn Phi cảm thấy thất vọng. Hắn thả tay cầm trò chơi xuống bàn trà, nhưng khi Hàn Phi vừa định đứng lên rời đi thì màn hình tivi lại chuyển cảnh.
Bản đồ đầu tiên trong trò chơi Tử Lâu này vậy mà lại là cư xá Hạnh Phúc!
Điều trùng hợp hơn nữa là, nhiệm vụ trong bản đồ cư xá Hạnh Phúc lại chính là tìm kiếm các mảnh ghép hình. Nhưng đây không phải lắp ghép thân thể người mà là giúp một đứa bé tìm món đồ chơi ghép hình thông thường.
Thông qua việc hỏi thăm các NPC, người chơi cần tìm được tám mảnh ghép hình trong bản đồ này để được thông quan.
Trang Nhân không biết mình đã chơi trò này bao nhiêu lần. Hắn điều khiển nhân vật vô cùng thuần thục, không ngừng phát động nhiệm vụ mới. Trong quá trình tìm kiếm các mảnh ghép hình, hắn biết các bạn hàng xóm trong khu cư xá đều có vấn đề phiền lòng nên trợ giúp bọn họ giải quyết sự tình.
Bản đồ thứ nhất nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại có rất nhiều nội dung bên trong.
Lúc này Hàn Phi đã không còn cảm thấy Trang Nhân bị điên. Hắn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn Trang Nhân chơi game.
Mất mười lăm phút, Trang Nhân tìm được đủ các mảnh ghép hình. Mảnh ghép hình cuối cùng xuất hiện để lộ toàn bộ bức tranh, đó là hình ảnh một đứa bé đang vươn tay tóm lấy một con Bươm Bướm.
Qua được cửa thứ nhất, Trang Nhân lại tiến vào một bản đồ khác. Bản đồ thứ hai gọi là Thu Vận công quán, ở nơi này Trang Nhân cần phải trợ giúp một nhân viên thu mua đưa đồ ăn.
Ngoài việc vận chuyển thức ăn, Trang Nhân còn tiếp xúc với người khác trong cư xá, trải nghiệm được đủ loại tình người ấm lạnh.
Từ hai bản đồ này có thể thấy người chế tác trò chơi này có nội tâm rất tích cực và ấm áp, hẳn là hắn muốn tạo ra một trò chơi nhỏ hệ chữa lành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất