Chương 407: Trên đời này có quỷ không?
Mười phút sau, Trang Nhân hoàn thành tất cả nhiệm vụ rồi tiến vào bản đồ thứ ba là khu nhà an sinh đường Hạnh Phúc.
Chất lượng nhà ở khu an sinh rất tệ, nhiệm vụ yêu cầu Trang Nhân phải thuyết phục tất cả mọi người rời khỏi nhà trong khoảng thời gian quy định.
Những trò chơi này được thiết kế rất thú vị, Trang Nhân không biết đã chơi bao nhiêu lần, hắn như một cỗ máy ấn vào các lựa chọn để thu hoạch vật phẩm tương ứng, hẳn là đã thuộc nằm lòng từng đường đi nước bước.
Bản đồ thứ tư, rồi bản đồ thứ năm…
Mãi cho đến buổi trưa, Trang Nhân đã chơi đến phần bản đồ thứ tám. Tên bản đồ này chính là cư xá Lê Hoa. Khi chơi ở bản đồ này, Trang Nhân thao tác rất chậm như thể đang quan sát nhân sinh của mình ở một góc độ khác.
Nửa giờ sau, bản đồ thứ tám đã được thông quan, trò chơi này tuy hơi khó nhưng tuyệt đối không phải là khó quá mức quy định.
Khi Hàn Phi cho rằng bản đồ thứ chín sẽ xuất hiện thì trò chơi đột nhiên quay trở về lúc mở đầu, trên màn hình tivi chỉ còn lại hai chữ “Tử Lâu”.
“Phá đảo rồi?”
“Không, bây giờ mới thật sự là trò chơi Tử Lâu.”
Trang Nhân lại ấn nút bắt đầu một lần nữa, tám phần bản đồ mà hắn đã thông qua trước đó đồng thời xuất hiện rồi ghép lại với nhau thành một mảnh bản đồ hoàn chỉnh.
Thấy cảnh này, trong đầu Hàn Phi đột nhiên loé lên một suy nghĩ, có lẽ những thứ này đều có liên quan đến nhau.
Khi tám phần bản đồ ghép lại với nhau, bản đồ thứ chín xuất hiện. Đó là một toà kiến trúc vô cùng kỳ quái, mỗi khi Trang Nhân điều khiển nhân vật trong game đến gần đều sẽ bị nổ tung mà chết. Hắn thử mọi cách vẫn không thể tìm được lối vào toà nhà.
Tia máu trong mắt Trang Nhân từ từ đậm lên, thao tác của hắn càng lúc càng táo bạo, cuối cùng hắn hung hăng ném tay cầm trò chơi lên bàn trà, sau đó điên cuồng rống to rồi quơ hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Gầm thét một lúc lâu, Trang Nhân mới từ từ bình tĩnh lại. Tay hắn đã bị mảnh thuỷ tinh đâm rách nhưng hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào. Trang Nhân cầm tay cầm trò chơi lên, lại bắt đầu tìm cách chơi game.
“Nhất định là ta đã bỏ sót cái gì. Có lẽ cần có đạo cụ gì đó mới tiến vào Tử Lâu được.” Bàn tay Trang Nhân vừa chảy máu vừa thao tác trên tay cầm, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi.
Nhìn Trang Nhân trầm mê trong trò chơi, Hàn Phi nhìn lại tay cầm trong tay mình, đột nhiên mở miệng nói: “Trò chơi này ngươi lấy ở đâu ra? Ai nói cho ngươi biết người nhà ngươi bị giam trong Tử Lâu?”
Người bình thường cho dù mất đi gia đình cũng sẽ không dễ dàng tin vào mấy chuyện kỳ bí như vậy, Hàn Phi cảm thấy Trang Nhân đã gặp phải chuyện gì đó.
“Nói ra chắc ngươi không tin, có lẽ còn cho rằng ta là thằng điên.” Trang Nhân vừa thao tác vừa nói, “Trò chơi Tử Lâu này vốn do chủ tịch của Vĩnh Sinh đưa cho ta, lúc đó hình như là bốn mươi năm trước, hắn vẫn còn trẻ và sống trong tiểu khu này.”
“Chủ tịch của công ty bào chế dược Vĩnh Sinh?” Hàn Phi nhìn Trang Nhân với vẻ không thể tin nổi.
“Chắc ngươi sẽ nói, dù sao người cũng đã chết rồi, ta nói gì mà chẳng được. Kỳ thật lúc đó ta cũng không hiểu được cái người được xưng tụng là thần thánh đó vì sao lại đưa trò chơi này cho ta, mãi cho đến mười mấy năm trước cả nhà ta qua đời…” Trang Nhân vừa nói vừa nhìn Hàn Phi. Hàn Phi đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt mở to.
“Đúng vậy, vừa rồi ngươi cũng đã thấy bản đồ ở cư xá Lê Hoa rồi đó, trò chơi này tiên đoán được cái chết của gia đình ta.” Trang Nhân đặt tay cầm trò chơi xuống bàn. “Tất cả mọi người đều nghĩ ta bị điên, dần dần ta cũng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc người điên là ta hay là cái thế giới này.”
Gian phòng lâm vào trầm mặc, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Hàn Phi mới nói: “Chủ tịch Vĩnh Sinh có nói gì với ngươi không?”
“Đã quá lâu rồi, ta chỉ còn nhớ được một chuyện khá mơ hồ. Một đêm nọ ta thấy hắn ngồi một mình trong một góc tối ở cư xá, hành động và lời nói có vẻ điên rồ, hắn nói mình còn có một người anh trai.” Trang Nhân tựa lưng vào ghế sô pha, hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ. “Khi đó ta vẫn còn là thanh thiếu niên, có ý tốt muốn giúp hắn, nhưng hắn lại hỏi ta một câu mà đến bây giờ ta nghĩ mãi cũng không rõ.”
“Câu gì?”
“Hắn hỏi ta trên đời này có quỷ không?”
“Ngươi trả lời thế nào?”
“Ta nói không có. Sau đó hắn đưa cho ta trò chơi này.” Trang Nhân nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nếp nhăn trên mặt lại nhiều thêm mấy phần. “Hắn còn nói, nếu ta mất đi người quan trọng nhất với mình thì hãy vào trong trò chơi này tìm họ, có lẽ họ không hề rời đi mà đang bị giam trong một toà nhà màu đen, không cách nào thoát ra được.”
Mọi thứ đều có nhân quả đối ứng, chỉ là Trang Nhân không biết Tử Lâu mà chủ tịch Vĩnh Sinh nói tới không phải Tử Lâu mà hắn đang chơi.
Chủ nhân trước đây của hộp đen là Phó Sinh, cũng chính là anh trai của chủ tịch Vĩnh Sinh, Hàn Phi vẫn cho rằng người này thật sự tồn tại trên đời, dù sao trong thế giới tầng sâu có rất nhiều vết tích liên quan đến hắn.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Trang Nhân, Hàn Phi mới phát hiện ra chủ tịch Vĩnh Sinh từng sống trong cư xá Lê Hoa vốn chưa từng gặp được anh trai mình.
Không chỉ có Trang Nhân, ngay cả người nhà của chủ tịch Vĩnh Sinh cũng chưa hề nghe đoàn luật sư nhắc tới người anh trai này sau khi hắn qua đời.
Hàn Phi nhíu mày trầm tư. Thứ hắn cho là đáp án hoá ra chỉ mới là sự bắt đầu của một bí ẩn khác. Hộp đen kia giống như một thế giới khác, càng biết nhiều càng cảm thấy mình nông cạn dốt nát.
“Người trước đó có được hộp đen, em trai hắn trở thành tồn tại gần như thần thánh vì đã thay đổi toàn bộ thời đại này. Ta là kẻ thất bại trong cuộc đời, ngay cả kiếm sống cũng khó khăn, tại sao lại đưa hộp đen cho ta? Vì sao cuối cùng Phó Sinh lại bị giết chết và ký ức của hắn bị xé nát thành từng mảnh?”