Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 414: Bảo vệ mới tới tên là Bạch Tư Niệm

Chương 414: Bảo vệ mới tới tên là Bạch Tư Niệm
“Chẳng lẽ bỏ mặc hắn như vậy sao?”
“Ngươi quên chuyện xảy ra ở tầng trệt lúc trước rồi à? Có còn nhớ trước khi sư phụ ngươi mất tích đã dặn dò ngươi cái gì không? Sau 12 giờ đêm tuyệt đối không được xuống lầu!”
Bảo vệ trung niên tóm chặt áo bảo vệ trẻ tuổi, cầm đèn pin rọi thẳng vào mặt Hàn Phi. “Toà lầu số 1 chỉ còn lại hai bảo vệ là chúng ta mà thôi, trước khi có người mới đến, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”
Hàn Phi cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, hắn vừa thoi thóp thở vừa vươn tay dính đầy máu viết xuống đất mấy chữ.
“Hình như hắn đang viết cái gì đó.” Bảo vệ tuổi trẻ lại đi lên một bước, đọc to dòng chữ xiêu vẹo lên: “Đừng đi ra ngoài, bên ngoài có…”
Viết đến đây, dường như Hàn Phi đã mất hết sức lực, hắn ngã nhào xuống vũng máu, trong khoé mắt có nước mắt, bờ môi khô nứt đã biến thành màu thâm đen như đang muốn mấp máy nói cái gì.
Thấy hắn thê thảm như vậy, Hoa ca cũng hơi dao động. Hoa ca nhìn đồng hồ đeo tay, đợi thêm mấy phút, cuối cùng đưa ra quyết định: “Chúng ta đưa hắn lên lầu trước đi!”
Bảo vệ trẻ tuổi cõng Hàn Phi, Hoa ca nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Phi, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại xuất hiện ở toà lầu số 1? Còn mặc đồng phục bảo vệ?”
“Ta… chính là người mới đến.” Hơi thở Hàn Phi vô cùng mong manh. “Bên ngoài có quỷ, mỗi khi có tiếng ca vang lên là có người chết…”
“Quỷ? Toà lầu này thật sự có quỷ sao? Những bảo vệ bị mất tích kia đều do quỷ bắt?” Bảo vệ trẻ tuổi đang cõng Hàn Phi vô cùng sợ hãi nói.
Nghe vậy, trong lòng Hàn Phi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Ký ức của bảo vệ trong Tử Lâu hình như đã bị thay đổi, bọn hắn quên đi rất nhiều chuyện, sau đó lại có được ký ức mới.
Xuyên tạc ký ức? Đây không phải là chuyện mà Lầu trưởng tiền nhiệm thường làm sao?
Khi Hàn Phi tiến vào làn khói đen, trí nhớ của hắn cũng trở nên mơ hồ. Nếu không có câu chuyện của Kim Sinh bảo vệ thì có lẽ bây giờ Hàn Phi cũng giống như những vị bảo vệ này, bị nhét ký ức mới vào đầu, trở thành con rối sống trong Tử Lâu.
“Sau khi trời tối đừng có nói mấy chuyện này!” Hoa ca nghiêm khắc nhắc nhở và trừng bảo vệ trẻ tuổi một cái mới nhìn sang Hàn Phi. “Ngươi tên gì?”
“Ta tên là Bạch Tư Niệm, bởi vì quá nhát gan nên trốn ở rất xa, nhờ vậy mới thoát được một kiếp.” Hàn Phi diễn lại toàn bộ thói quen, tính cách, kiểu nói chuyện và hành vi cử chỉ của Bạch Tư Niệm, có thể nói là giống y như đúc.
“Đúng rồi, còn có một chuyện phải nói cho các ngươi biết.” Hàn Phi nhìn về phía cầu thang trống rỗng, trái tim đập thình thịch vì bất an. “Vừa rồi ta đứng ở đây, nghe được có ba tiếng bước chân chạy xuống lầu, nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy hai người các ngươi. Nói cách khác có thứ gì đó đã đi theo các ngươi xuống lầu, hẳn là bây giờ nó đang đứng trong hành lang.”
Nửa đêm trên cầu thang vang lên ba tiếng bước chân, nhưng lại chỉ có hai người xuất hiện.
Nghe Hàn Phi nói xong, bảo vệ trẻ tuổi và Hoa ca đồng thời sửng sốt, khi bọn hắn chạy xuống lầu không hề nhìn thấy một người nào khác.
Mồ hôi lạnh ứa ra, Hoa ca cố giả vờ bình tĩnh, tay nắm chặt đèn pin nói: “Cứ lên lầu trước đi, đừng quản mấy chuyện này.”
Hoa ca vẫn luôn thúc giục bảo vệ trẻ tuổi đi lên lầu, như thể chỉ cần lên lầu thì sẽ không gặp phải nguy hiểm. Nhưng theo Hàn Phi, càng đi lên lầu thì càng dễ gặp phải thứ đáng sợ mới đúng.
Chẳng lẽ Tử Lâu khác với cư xá Hạnh Phúc?
Hàn Phi đang “thoi thóp” nằm trên lưng bảo vệ trẻ tuổi, chăm chú nhìn xung quanh.
Cầu thang được lát gạch, nhưng có lẽ vì nhân viên tạp vụ không lau dọn thường xuyên nên trên nền gạch có rất nhiều vết bẩn lốm đốm, thỉnh thoảng còn có mấy sợi tóc rất dài.
Lan can cầu thang làm bằng sắt và được sơn màu đỏ chót, nhìn rất tươi tắn. Các bậc thang được xây rất đều đặn nhưng khi bảo vệ trẻ tuổi đi lên lầu lại thỉnh thoảng đạp hụt, chẳng biết là vì cái gì.
Thứ làm Hàn Phi thấy quỷ dị nhất là đèn cầu thang được điều khiển bằng âm thanh nhưng chỉ có tầng lầu số lẻ mới có đèn, mỗi khi đi qua tầng lầu số chẵn đều tiến vào một mảnh tối tăm mù mịt.
Cho nên bảo vệ trong toà nhà này mới luôn mang theo đèn pin siêu sáng bên người, bọn hắn đã quen với những chuyện quỷ dị như vậy.
Rất nhanh ba người đã đi tới tầng ba. Thấy bảo vệ trẻ tuổi vẫn tiếp tục đi lên trên, Hàn Phi sợ hãi không dám giả chết nữa mà mở miệng hỏi: “Chúng ta phải đi lên tầng mấy?”
“Đến phòng bảo vệ. Sau khi trời tối thì đó là nơi an toàn nhất.” Bảo vệ trẻ tuổi không hề cố kỵ mà trả lời các câu hỏi của Hàn Phi.
“Phòng bảo vệ ở tầng nào?” Hàn Phi không cho rằng trong Tử Lâu có nơi nào an toàn, hắn thậm chí còn hoài nghi hai bảo vệ này có phải đang muốn tìm một nơi thích hợp để xử lý mình rồi huỷ thi diệt tích?
“Trên tầng bốn. Sắp đến rồi, ngươi đừng gấp gáp.” Hoa ca cho là Hàn Phi bị thương quá nặng, toàn thân đều đau nên mới muốn có chỗ nghỉ ngơi.
“Bốn? Tầng bốn?” Nghe được số tầng, Hàn Phi vốn đang giả vờ nóng vội đã trở nên nóng vội thật.
Trong Tử Lâu, phòng có càng nhiều số 4 thì càng nguy hiểm. Hai bảo vệ này đi đâu không đi, lại cứ cố đi tầng bốn làm chi?
Lúc này Hàn Phi cũng đã hiểu ra, chẳng trách các bảo vệ cứ mất tích không ngừng, bọn hắn còn cho rằng mình đã chọn được một gian phòng an toàn cơ đấy.
Khi bảo vệ trẻ tuổi cõng Hàn Phi đi lên tầng bốn và mở cửa thoát hiểm, tiếng bước chân thứ ba dưới cầu thang đột nhiên xuất hiện trở lại.
Hàn Phi nghe rất rõ ràng tiếng động kia vang lên dưới tầng trệt, sau đó nhanh chóng đuổi lên tầng bốn!
Sau gáy Hàn Phi nổi đầy gai ốc nhưng hình như bảo vệ trẻ tuổi và Hoa ca không nghe được, bọn hắn vẫn cẩn thận nghiêm túc đi trong hành lang, không biết đang đề phòng cái gì.
Hàn Phi rất muốn thúc giục bọn hắn đi nhanh lên nhưng cuối cùng vẫn lý trí ngậm chặt miệng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất