Chương 420: Học cách sống chung với chủ nhà
“Chờ một chút.” Hàn Phi cầm váy đỏ đi vào phòng ngủ, xốc ra giường lên và nhét chiếc váy vào dưới gầm giường. “Chúng ta tắt đèn rồi đi ra ngoài một lúc.”
Căn nhà này khi bật đèn và tắt đèn là hai thế giới khác biệt, Hàn Phi muốn nhìn thử xem váy đỏ có xử lý bóng đen do quái vật thu mua đưa tới không. Nếu thứ đó bị váy đỏ xử lý thì Hàn Phi có thể xác nhận một số chuyện.
Khi Hoa ca và tiểu Phương còn đang ngơ ngác không hiểu Hàn Phi muốn làm gì thì hắn đã tắt đèn và kéo hai người rời khỏi căn hộ.
Ngay khi ba người vừa đi ra ngoài, trong căn hộ 1044 đột ngột truyền ra tiếng kêu thảm, thanh âm kia kéo dài suốt một phút đồng hồ khiến cả ba người nổi hết da gà.
Chờ đến khi tiếng kêu im bặt, Hàn Phi nấp sau lưng Hoa ca, ba người quay trở vào nhà.
Hoa ca bật đèn lên, mọi thứ vẫn y như trước, dường như chẳng có gì xảy ra. Nhưng khi Hàn Phi xốc ra giường lên, cả ba người đều lạnh hết cả sống lưng.
Váy đỏ vẫn nằm im ở đó không nhúc nhích nhưng dưới gầm giường lại có thêm một vết máu lớn, giống như có một quả bóng đựng máu bị người ta xoắn nát.
“Các ngươi có còn nhớ chuyện ta từng kể không? Tên quái vật thu mua đã thả thứ gì đó vào trong phòng này, mà bây giờ thứ đó đã bị váy đỏ xử lý.” Hàn Phi cầm váy đỏ lên. “Chiếc váy này không chỉ giết người mà còn giết cả quỷ. Có lẽ chúng ta không nên mâu thuẫn với nàng mà phải học được cách tồn tại cùng nàng.”
“Tồn tại cùng với váy đỏ?”
“Ta sẽ hình dung bằng cách khác cho các ngươi dễ hiểu hơn.” Hàn Phi trịnh trọng cầm váy đỏ trên tay. “Căn hộ 1044 vốn là nhà của nàng, chúng ta chỉ là khách đến thuê nhà, mà nếu có khách thuê thì chủ nhà phải thu phí, đúng không?”
“Ừ.” Tiểu Phương và Hoa ca gật đầu.
“Chủ nhà không cần tiền vàng, mà sinh mạng của chúng ta chính là tiền thuê. Nếu chúng ta không muốn mất mạng thì có phải nên nộp tiền thuê bằng một cách khác? Chẳng hạn như huyết tế một thứ gì đó trong toà nhà này?” Trong lòng Hàn Phi đã nảy ra một ý nghĩ: “Nàng có vẻ rất thích ‘món hàng’ mà quái vật thu mua đưa tới, chúng ta còn chưa kịp đóng cửa nhà lại mà nàng đã ra tay rồi. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta tặng luôn quái vật thu mua cho nàng đi.”
“Quái vật thu mua?” Hoa ca cũng không hiểu làm sao Hàn Phi lại nghĩ ra được cái ý tưởng điên rồ này.
“Chúng ta là bảo vệ trong cư xá, phải giữ gìn trật tự trị an nơi đây. Váy đỏ cũng xem như là hộ cư dân, mà quái vật thu mua là kẻ ngoại lai từ bên ngoài đến, lại còn trốn dưới giường hộ cư dân, các ngươi cảm thấy hắn có đáng bị trừng phạt không?”
Hàn Phi nói rất có lý, dưới sự tẩy não từng bước của hắn, tiểu Phương và Hoa ca đều gật gù tán thành.
Trong lúc bất tri bất giác, Hàn Phi đã trở thành thủ lĩnh của nhóm nhỏ ba người, mà chính hắn cũng không ý thức được chuyện này.
“Bây giờ vừa vặn là ba giờ sáng, chúng ta cùng đi tuần tra chứ?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu Phương và Hoa ca, Hàn Phi gấp gọn váy đỏ lại. Lúc này hai người mới hiểu ra ý của Hàn Phi là đưa váy đỏ cùng đi tuần tra.
“Ngươi nhất định phải đưa váy đỏ theo? Lỡ như bị các hộ gia đình khác nhìn thấy thì bọn họ sẽ bị doạ mất.” Hoa ca nói rất uyển chuyển, kỳ thực lời hắn muốn nói chính là, ngươi mang thứ này chạy khắp nơi không sợ khiến cả toà nhà loạn rùm beng lên sao?
“Không sao, ta sẽ cố gắng không để các hộ gia đình khác phát hiện.” Hàn Phi cương quyết nói, “Ta gấp nó lại thế này là được rồi.”
Trên mặt Hoa ca lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Người huấn luyện cho ngươi có phải chưa dạy xong đã nghỉ rồi không?”
“Sư phụ ta mất tích rồi, ta cũng đang tìm hắn.”
“Ừm.” Hoa ca vô thức đứng xa Hàn Phi một chút. “Ngươi phải giữ nó cho kỹ, tuyệt đối đừng để nó tiến vào căn hộ có người ở.”
“Yên tâm đi, trước đó ta từng làm việc trong một khu cư xá, còn trở thành bạn bè với các hộ gia đình trong đó. Bọn họ đều cảm thấy ta làm việc rất tốt.” Hàn Phi nói là sự thật, hắn làm chưa được mấy ngày đã trở thành Lầu trưởng.
“Ngươi làm việc rất tốt, chỉ là suy nghĩ có hơi đặc biệt.” Hoa ca vỗ vai Hàn Phi. “Nhưng có nói thế nào thì ba người chúng ta vẫn phải gánh vác trách nhiệm này. Chuyện kỳ lạ cứ liên tục xảy ra, các hộ gia đình nơi đây đều rất sợ hãi, chúng ta phải cố hết sức để bọn họ cảm thấy an toàn. Hai ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta đi tuần tra hàng đêm không phải để tra rõ chân tướng mà là để nói cho các hộ gia đình biết, trong toà nhà này còn có chúng ta bảo vệ họ.”
“Vâng.” Hàn Phi liên tục gật đầu, hắn rất tôn kính kiểu người bình thường như Hoa ca, nhưng hắn tò mò không rõ rốt cuộc Bươm Bướm đã truyền ký ức gì vào đầu bọn họ. Hình xăm Bươm Bướm nằm ở chỗ nào trên người hai vị bảo vệ này?
“Dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị lên đường thôi, hy vọng tối nay được bình an.”
Hoa ca nhìn bảng biểu tuần tra, sau đó mở tủ ra nhìn về phía một bức tượng Quan Công bằng đất, hắn vái ba cái rồi đóng cửa tủ lại, nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
“Bây giờ đã là ngày 4 tháng 4, ta luôn cảm thấy trong toà nhà này sẽ xảy ra một số chuyện, hai người các ngươi đừng đi cách ta quá xa, nếu gặp phải nguy hiểm cũng đừng xen vào, cứ chạy trốn trước đã.” Hoa ca dùng giọng điệu của tiền bối để nhắc nhở hai người.
“Hoa ca, ngươi có đeo đồng hồ, bây giờ là mấy giờ rồi?” Hàn Phi ý thức được một điều, ngoài hiện thực không phải ngày 4 tháng 4, có lẽ ký ức của các bảo vệ đã bị dừng lại ở ngày này, nếu Hàn Phi không xuất hiện thì đây hẳn là ngày cuối cùng bọn hắn còn sống.
“3 giờ 27 phút, ngươi hỏi làm gì?”
“Trong toà nhà này phàm là thứ gì có số 4 đều mang theo điềm xấu, hôm nay vừa vặn là ngày 4 tháng 4, ta cảm thấy vào lúc rạng sáng 4 giờ 4 phút 4 giây sẽ đặc biệt đáng sợ.” Hàn Phi nói ra một câu khiến hai vị bảo vệ đồng thời kinh hãi.
“Vậy chúng ta tranh thủ trở về trước khi đến lúc đó!” Hoa ca phất tay ra hiệu cho tiểu Phương và Hàn Phi đi theo phía sau mình, hắn cầm đèn pin siêu sáng đi trước mở đường.
Có thể nhìn ra Hoa ca cũng rất sợ hãi, đi được mấy bước lại ngoảnh đầu nhìn ra sau xem Hàn Phi và tiểu Phương có còn sau lưng mình không.