Chương 419: Nhân tính không ngừng bị thử thách
Trái tim Hàn Phi thít lại, cổ họng như bị ai bóp chặt không thể thở được, tay chân hắn lạnh ngắt, ánh mắt cứng đờ.
Thứ đang lay động trong bóng đêm không phải là chiếc váy đỏ mà là một người toàn thân đẫm máu. Người đó cúi thấp đầu, đồng phục bảo vệ đã ướt nhẹp vì máu, đường nét gương mặt hắn rất giống với bảo vệ tiểu Phương.
Gió lạnh thổi qua, tiểu Phương đang bị treo trong nhà vệ sinh đột nhiên nhúc nhích.
Hắn lấy trong túi ra một cái kéo sắc bén!
Trên lưỡi kéo đã thấm ướt máu đỏ, tiểu Phương từng nói sẽ dùng cây kéo này để cắt nát váy đỏ ra. Hắn cầm chặt kéo trong tay, bắt đầu cắt da thịt của mình.
Màu máu đỏ sậm túa ra, tiểu Phương không hề cảm thấy đau đớn mà động tác càng lúc càng nhanh giống như bị trúng tà.
Tim Hàn Phi đập nhanh vô cùng, hắn muốn mở miệng nói chuyện nhưng cơ thể cứ cứng đờ như bị bóng đè, không cách nào động đậy.
Hàn Phi liều mạng giãy giụa, dùng hết sức lực để phản kháng. Tại thời khắc sống còn, hoa văn trên cánh tay Hàn Phi khẽ chuyển động, cảm giác đau đớn như kim đâm vào thịt truyền tới khiến Hàn Phi tỉnh táo lại.
Hắn lớn tiếng hô lên: “Nhà vệ sinh! Mau đi cứu tiểu Phương!”
Hoa ca giật mình bò dậy, cầm đèn pin siêu sáng rọi khắp nơi. Mà đúng lúc này trong nhà vệ sinh cũng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của tiểu Phương.
Tiểu Phương ngã nhào xuống đất, trên người có mấy vết thương đẫm máu.
“Tiểu Phương, sao ngươi lại chạy vào nhà vệ sinh làm gì?!” Hoa ca thấy cả người tiểu Phương đều là máu, bị doạ sợ đến xanh xám mặt mày.
“Ta không biết nữa, vừa rồi ta ngủ thiếp đi, còn mơ thấy váy đỏ trở về, ta muốn huỷ nó đi nên dùng kéo cắt nát nó ra, định vùi vào trong đất…” Tiểu Phương đỏ bừng mắt nói, gương mặt đau đớn đến vặn vẹo. “Khi ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Hoa ca, chuyện này là sao thế? Có phải váy đỏ ám ta không?”
Tiểu Phương cực kỳ sợ hãi. Khi Hàn Phi đề nghị ném váy đỏ đi, tiểu Phương đã từng nói nên cắt nát hoặc đốt váy đỏ rồi vùi vào trong đất. Hiện tại những chuyện này không xảy ra với váy đỏ mà lại áp dụng lên người hắn!
Thấy tiểu Phương bị doạ sợ mất mật, Hoa ca vừa đau lòng vừa sợ, hắn đang định bước tới giúp tiểu Phương xử lý vết thương thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, bước chân lập tức dừng lại. “Tiểu, tiểu Phương! Phía sau ngươi!”
Tiểu Phương vốn đã sợ muốn chết, nghe nói vậy lập tức quay đầu nhìn ra sau, suýt chút nữa bị doạ đến tè ra quần.
Bộ váy đỏ như máu kia đang dán chặt vào lưng tiểu Phương, giống như một người sắp chết chìm ôm lấy người bên cạnh, muốn kéo hắn cùng mình chìm xuống đầm sâu.
Tiểu Phương hét lên một tiếng, gỡ váy đỏ ra định quẳng nó xuống đất, nhưng nghĩ tới chuyện mình vừa gặp phải, hắn không dám ném nó nữa mà chỉ nhẹ nhàng đặt nó vào trong bồn tắm.
“Làm sao bây giờ?! Nó không chỉ trở lại mà còn đỏ tươi hơn lúc trước, giống như đã uống thật nhiều máu ấy!” Tiểu Phương ngồi bệt dưới sàn nhà vệ sinh, run rẩy nói.
Hoa ca thẫn thờ nói: “Mọi chuyện lại bắt đầu rồi, khi nào trong ba người chúng ta chỉ còn một người sống thì váy đỏ mới chịu dừng tay.”
Hắn lấy hộp cứu thương ra băng bó vết thương cho tiểu Phương.
Theo một phương diện nào đó thì váy đỏ cũng khá là công bằng. Làn da tiểu Phương bị cắt đến máu me đầm đìa trông rất đáng sợ, nhưng tất cả đều là vết thương ngoài da.
“Hoa ca, rốt cuộc lúc trước các ngươi đã gặp phải sự tình gì?” Hàn Phi rất hiếu kỳ về những gì Hoa ca đã trải qua. Lần nào nhắc tới đối phương cũng không chịu nói rõ ràng, dường như không muốn nhớ lại chuyện xưa.
Do dự một lúc lâu, Hoa ca mới mở miệng: “Lần trước khi váy đỏ xuất hiện là mấy tháng trước, lúc đó trong toà lầu số 1 có bốn bảo vệ, hai người kinh nghiệm phong phú và hai tân nhân. Ta còn nhớ rõ ràng, tối hôm đó mọi chuyện vẫn rất bình thường, cho đến lúc nửa đêm váy đỏ đột nhiên xuất hiện…”
Hắn hít một hơi thật sâu. “Ban đầu chúng ta chỉ ném váy đỏ vào thùng rác, kết quả khi đi tuần tra, một tân nhân đột nhiên bị té lầu, nơi hắn rơi xuống lại chính là khu vực phân loại rác dưới tầng trệt. Còn lại ba người chúng ta, không ai nghĩ việc này có liên quan đến váy đỏ.”
“Vài ngày sau, váy đỏ liên tục xuất hiện trở lại và dây dưa không ngừng, hai vị bảo vệ khác cũng lần lượt xảy ra chuyện, cuối cùng khi chỉ còn lại một mình ta, váy đỏ mới đột ngột biến mất.”
Hoa ca kể lại chuyện cũ nhưng có rất nhiều chi tiết không rõ ràng.
Hàn Phi không cho rằng váy đỏ sẽ đột nhiên biến mất, hắn hoài nghi Hoa ca che giấu một số chuyện. Hoa ca không kể tỉ mỉ về cái chết của hai bảo vệ kia, Hàn Phi hoàn toàn có lý do tin rằng Hoa ca đã tự tay giết chết hai người còn lại.
Đại đa số mọi người đều là người tốt cho đến lúc gặp phải thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, khi đó có rất ít người có thể giữ được trái tim nhân hậu.
Nhân tính trong Tử Lâu không ngừng nổ tung như những bông hoa lộng lẫy, đây chính là ý nghĩa tồn tại của “chậu hoa”, cũng chính là thứ Bươm Bướm muốn nhìn thấy nhất.
Căn nhà bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Tiểu Phương rất muốn khóc, hắn cảm thấy mình đã bị quỷ ám, rất có thể hắn sẽ là người đầu tiên chết đi.
“Ta tiếp xúc với váy đỏ nhiều nhất, nhất định nó sẽ không tha cho ta…” Tiểu Phương đang cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nhìn thấy Hàn Phi đi tới nhặt váy đỏ lên. “Ngươi là người duy nhất trong chúng ta chưa từng chạm vào váy đỏ, ta khuyên ngươi không nên dính líu đến nó thì tốt hơn.”
“Ta muốn thí nghiệm một chút.” Đây là lần đầu tiên Hàn Phi tiếp xúc với váy đỏ. Cầm nó trong tay, Hàn Phi cẩn thận cảm nhận xúc cảm truyền tới từ đầu ngón tay.
Bộ váy đỏ không phải làm từ chất liệu cao cấp gì nhưng sờ vào lại rất láng mịn, như thể đang sờ da người. Hoa văn trên váy không nhiều nhưng rất xinh đẹp, chủ cũ của chiếc váy hẳn là rất thích nó, bởi vì phía sau mùi máu tươi Hàn Phi còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
“Ngươi… muốn thí nghiệm cái gì?” Hoa ca nhìn Hàn Phi sờ chiếc váy như đang nhìn một tên biến thái.