Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 424: Ngươi là người?

Chương 424: Ngươi là người?
Trông thấy bà lão, Hoa ca thở phào một hơi: “Bà Giả, sao bà lại ra ngoài lúc nửa đêm thế này? Còn chưa tới bốn giờ sáng mà.”
Bà lão mặc áo khoác đen nhíu mày nói: “Người già nên tỉnh ngủ rất sớm, ta muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.”
“Bà Giả, khoảng thời gian trước mới có bảo vệ mất tích, tốt nhất bà nên quay vào nhà đi.”
“Ở trong nhà ngủ không được nên khó chịu lắm, ta thấy bên ngoài dễ chịu hơn nhiều. Bà lão họ Giả xua tay nói, “Ta bây giờ đã hơn 80 tuổi, sống đủ rồi, các ngươi không cần phải để ý tới ta.”
Bà lão này rất bướng bỉnh, khăng khăng không chịu trở về nhà, cũng không nói nguyên nhân cụ thể. Hàn Phi cảm thấy lý do thật sự không đơn giản như lời bà ta nói.
“Bà Giả, có phải bà hay nằm mơ thấy ác mộng không?” Hàn Phi cố gắng nói với vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng.
“Ngươi định chào hàng gối hỗ trợ giấc ngủ cho ta? Không cần đâu.” Tính tình bà lão có vẻ hơi lạ, không thích nói chuyện với người khác, cũng không nghe lời khuyên, trực tiếp đẩy Hoa ca sang một bên rồi đi về phía cầu thang bên phải.
“Chúng ta không ngăn cản bà ấy sao?” Hàn Phi thấy Hoa ca đứng yên tại chỗ không nhúc nhích bèn cảm thấy lạ, bình thường Hoa ca luôn tỏ ra rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.
“Không khuyên được đâu. Bà lão này là cư dân sống lâu nhất ở nơi này, tính tình rất kỳ quái. Đúng 3 giờ rưỡi sáng là ra ngoài đi dạo, ngày nào cũng như ngày đó. Bà ta còn có nhiều đam mê kỳ quái, chẳng hạn như chưa từng đi thang máy, chưa từng tới tầng lầu cao nhất, chưa từng gọi tên người khác, cũng chưa từng cười.”
Hoa ca chỉ thuận miệng nói, Hàn Phi lại ghi nhớ lời này vào lòng. Hắn luôn cảm thấy bà lão này biết chút chuyện, bà ta không làm những việc kia hẳn là đang cố ý tránh né phát động tử chú.
Ba người nhìn theo bóng lưng bà lão. Bà ta vịn vách tường đi tới cầu thang, thỉnh thoảng sẽ kiểm tra khăn quàng cổ. Khi chiếc khăn hơi xê dịch, Hàn Phi có thể nhìn thấy một hình xăm cánh bướm như ẩn như hiện.
Bà lão này cũng là một “chậu hoa” của Bươm Bướm?
Hàn Phi cảm thấy trước 4 giờ mỗi ngày bà lão đi dạo trong toà nhà rất có thể là đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Cửa ra vào toà lầu số 1 đã khoá, chỉ cần bà ta còn ở trong toà lầu thì ta sẽ còn gặp lại được.” Hàn Phi muốn một mình gặp mặt bà lão, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Lượng tin tức của đôi bên quá chênh lệch, Hàn Phi rất dễ bị người khác lừa.
“Đi thôi, tầng chín chưa từng xảy ra chuyện gì đáng sợ, nơi này vẫn rất an toàn.”
Lời này của Hoa ca càng khiến Hàn Phi hoài nghi nhiều hơn. Vì sao tầng chín nơi bà lão ở lại là an toàn nhất? Có phải vì những thứ không tốt ở đây đã bị bà ta xử lý hết rồi?
Ba người tiếp tục đi tuần tra. Dường như bà lão kia là phúc tinh của bọn họ, ba người đi liên tục bốn tầng cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, mãi cho tới tầng thứ mười bốn.
Khi Hàn Phi vừa tới góc ngoặt giữa tầng mười ba và mười bốn, một luồng khí tức lạnh giá đột nhiên thổi tới bao phủ lấy Hàn Phi.
Hắn rùng mình một cái, nhìn con số 14 ghi trên vách tường, trong lòng Hàn Phi đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Tầng mười bốn có một người điên, hy vọng đêm nay hắn không phát bệnh.” Hoa ca cũng không muốn dừng lại ở tầng này, nhưng hết lần này tới lần khác tầng này lại có vấn đề.
Camera giám sát trong cầu thang bị hỏng, khoá cửa thoát hiểm cũng bị đập vỡ, dưới mặt đất là đủ loại rác rưởi và chất bẩn sền sệt.
“Lúc 12 giờ đêm chúng ta đi tuần ngang đây vẫn thấy ổ khoá còn bình thường mà!” Tiểu Phương bước trên đống rác, vốn định kéo Hàn Phi đi nhưng lại phát hiện Hàn Phi đang tập trung tinh thần nhìn vào đống rác. “Ngươi nhìn cái gì thế?”
“Rác thải sinh hoạt có thể phản ánh tính cách của một người, chúng nó cũng ẩn chứa rất nhiều thông tin.” Hàn Phi dùng gậy cao su bới đống rác rưởi dưới đất xem, một lát sau cánh tay hắn dừng lại giữa không trung.
“Ngươi phát hiện được cái gì rồi?” Tiểu Phương và Hoa ca đi lại gần nhìn về phía cây gậy cao su của Hàn Phi, vừa nhìn một cái hai người đều xanh xám cả mặt mày.
Trong một túi ni lông đen không gây chú ý có một ngón tay còn đang chảy máu.
“Trời ạ!” Tiểu Phương sợ hãi lùi về sau hai bước, tóm chặt lấy lưng áo Hàn Phi. “Đây là vụ án giết người sao?!”
Hàn Phi giống như cũng bị doạ, hắn sững sờ đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn vào túi ni lông, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Hai ngươi tỉnh táo lại cho ta! Đừng hoảng hốt!” Hoa ca miễn cưỡng lắm mới có thể bình tĩnh trở lại, hắn vừa định đẩy Hàn Phi một cái thì tiểu Phương đột nhiên sợ hãi kêu lên.
“Đằng sau! Hoa ca, ở phía sau ngươi!”
Hoa ca và Hàn Phi đồng thời quay đầu nhìn, trong hành lang tối tăm có một cánh cửa mở ra, một gương mặt đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
“Hình như đó là căn hộ số 1144?”
Trong Tử Lâu, căn hộ nào càng có nhiều số 4 thì số lượng quỷ trong nhà càng nhiều. Ba vị bảo vệ nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, không ai dám nhúc nhích.
Không khí trong hành lang trở nên ngột ngạt doạ người, mà sự xuất hiện của gương mặt kia giống như đang biểu thị sẽ có chuyện đáng sợ sắp xảy ra.
Hoa ca vội ho một tiếng, giơ đèn pin siêu sáng lên rọi thẳng vào hành lang tầng mười bốn. Gương mặt đang thò ra từ căn hộ 1144 không có tóc và lông mày mà hoàn toàn trụi lủi, sắc mặt trắng bệch, chỉ có tròng mắt là màu đen.
“Lại là cái tên điên kia.”
Đây không phải lần đầu Hoa ca gặp hắn nên cố nén sợ hãi đi lại gần. “Chính ngươi đã làm hỏng camera giám sát và khoá cửa thoát hiểm phải không?”
Gương mặt kia không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa ca và tiểu Phương, trong con ngươi hắn chiếu rọi ra thân ảnh hai người. Thân thể hắn khẽ run lên, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi vặn vẹo, nhưng chính lúc này hắn lại nhìn thấy Hàn Phi.
Rõ ràng trước mặt hắn có ba người nhưng trong ánh mắt chỉ có thân ảnh của hai người, hắn có thể nhìn thấy Hàn Phi nhưng lại không cách nào ánh vào trong mắt.
Lúc này trong đôi mắt hoảng sợ đã có thêm tia kinh ngạc, môi hắn khẽ mấp máy nói ra một câu:
“Ngươi là người?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất