Chương 425: Người điên đáng thương
Hoa ca và tiểu Phương cảm thấy hắn là người điên nhưng Hàn Phi lại có thể nhận ra hàm ý trong lời nói này. Tên điên trong căn hộ 1144 này có thể nhìn ra được Hàn Phi khác với những lệ quỷ còn lại.
Có rất ít “người” giữ được sự tỉnh táo và không bị chỉnh sửa ký ức trong Tử Lâu, người điên này có vẻ đặc biệt.
Hàn Phi đứng ở phía sau còn chưa kịp lên tiếng thì Hoa ca đã nói: “Chúng ta đương nhiên là người, ngươi đừng kích động, rác rưởi ngoài cầu thang là do ngươi ném sao? Ngươi đưa tay ra đây cho ta xem thử nào.”
“Không, các ngươi không phải người, các ngươi đều là quỷ.” Tên điên thấy Hoa ca tới gần lập tức nấp ở sau cánh cửa: “Từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy quỷ, các ngươi đừng hòng lừa ta!”
“Được rồi, ngươi nói sao cũng được, cứ vươn tay ra cho ta xem thử nào, xem tay ngươi có bị làm sao không.” Hoa ca lo lắng tên điên này tự chặt đứt ngón tay của mình nên mới chịu đựng sợ hãi mà hỏi thăm hắn, xem ra bản chất của Hoa ca vẫn là người tốt.
“Hai người các ngươi lui ra sau! Để hắn tới nói chuyện với ta!” Tên điên chỉ tay về phía Hàn Phi.
“Ta?” Hàn Phi giả vờ như mình rất kinh ngạc, sau đó miễn cưỡng đi tới gần tên điên.
Hoa ca hơi do dự rồi vỗ vai Hàn Phi nói: “Người mới sẽ có lúc phải đảm đương một phía, ngươi nhớ kiểm tra xem hắn có bị thương không, nhân tiện hỏi thăm xem có phải gần đây hắn lại quên uống thuốc?”
Tiểu Phương và Hoa ca cùng lùi về sau mấy bước, Hàn Phi một mình đi tới gần cửa ra vào. “Người anh em, camera giám sát trong cầu thang là do ngươi phá hỏng?”
Tên điên lắc đầu, nghiêm túc nói với Hàn Phi: “Từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy quỷ, nhưng ta biết rõ ngươi là người.”
Con ngươi đen nhánh của hắn chậm rãi biến hoá, trong con ngươi không hề phản chiếu ra bóng dáng của Hàn Phi.
“Ngươi là người, là con người đầu tiên ta nhìn thấy trong toà nhà này! Ta và ngươi đều là người, ngươi phải giúp ta, làm vậy cũng chính là đang giúp chính ngươi!” Biểu tình của người điên vô cùng đáng sợ nhưng hắn hoàn toàn không ý thức được điều này.
“Ta là bảo vệ trong toà nhà, đương nhiên sẽ giúp đỡ ngươi. Ngươi đang gặp khó khăn gì sao?” Căn hộ 1144 chắc chắn không đơn giản, Hàn Phi sẽ không vì đối phương nói tuỳ tiện vài câu mà tiết lộ ra bí mật của mình.
“Ta không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này! Tất cả đám quỷ đều nói đây là nhà ta, nhưng ta biết tuyệt đối không phải! Ta đã thử trốn đi nhiều lần nhưng hễ rời khỏi đây là lại hôn mê, sau đó khi ta tỉnh lại đã quay trở về căn nhà này.” Tên điên khổ sở nói, hắn tóm lấy áo Hàn Phi nói, “Chúng ta chạy trốn đi! Chỉ có rời khỏi toà nhà này mới có đường sống!”
“Ngươi đừng kích động.” Hàn Phi đang muốn dỗ dành tên điên tỉnh táo lại, nào ngờ đối phương đột nhiên dùng sức kéo tuột hắn vào căn hộ 1144!
“Rầm!”
Cửa nhà đóng lại, Hàn Phi cảm giác như mình vừa tiến vào hầm băng, dù máy điều hoà nhiệt độ trong nhà mở hơi ấm nhưng chẳng có tác dụng gì, loại hàn ý kia đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
“Ta đang cứu ngươi đó! Bọn hắn đều là quỷ, tất cả đều là quỷ!” Tên điên gào thét với Hàn Phi, móng tay hắn đã cào rách da Hàn Phi.
“Có chuyện gì từ từ nói.” Hàn Phi nhìn mười đầu ngón tay của tên điên, xem ra người bị cắt ngón tay không phải là hắn.
Có lẽ sự bình tĩnh của Hàn Phi đã khiến tên điên ổn định lại, giọng hắn chậm dần: “Ta không có điên thật mà, lời ta nói đều là thật. Toà nhà này giống như một cơn ác mộng làm gì cũng không tỉnh lại được, chúng ta đều đang bị nhốt ở nơi đây.”
Bị cả toà nhà xem mình như người điên nhưng thật ra mình mới là người tỉnh táo nhất, mỗi một câu nói của hắn đều là lời nói thật, nhưng ai nhìn vào cũng cho rằng hắn đang nổi cơn điên.
Hàn Phi có thể hiểu được đối phương nhưng lại không dám bộc bạch bản thân.
Với năng lực diễn xuất cấp đại sư, Hàn Phi thể hiện vẻ không mấy tin tưởng trên mặt nhưng nội tâm lại có vẻ đang bị dao động.
Thấy cảm xúc của Hàn Phi, tên điên nắm chặt tay Hàn Phi nói: “Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngươi chưa thể tiếp nhận việc này, có lẽ ngươi đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng nói không chừng kinh nghiệm của ta sẽ giúp ngươi nhớ ra được một số chuyện.”
Ngoài cửa nhà 1144, Hoa ca và tiểu Phương không ngừng đập cửa, bọn hắn lo lắng Hàn Phi gặp chuyện không may.
Trong nhà, tên điên đứng sát bên Hàn Phi, khoa tay múa chân kể lại quá khứ của mình: “Ngươi có từng cảm thấy quen thuộc khi lần đầu tiên tới một nơi nào đó không? Tựa như trước đây ngươi từng mơ thấy nó.”
“Có.” Hàn Phi gật đầu.
“Đối với ta thì toà nhà này chính là một nơi như thế.” Tên điên kéo Hàn Phi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại rồi mở tất cả vòi nước lên. “Khi ta còn rất nhỏ, con mắt của ta đã có thể nhìn thấy những thứ kỳ quái, mơ mơ hồ hồ. Ta vẫn cho là do mắt ta có vấn đề, cho đến một ngày ta nhìn thấy trong nhà mình có thêm một người.”
“Hắn cách ta ngày càng gần, mỗi khi bừng tỉnh lúc nửa đêm ta đều nhìn thấy hắn đang đứng bên cạnh giường, nhìn chòng chọc vào ta!”
“Ta không dám kể chuyện này với người nhà, tự mình hoài nghi mắt có vấn đề hoặc là thần kinh không ổn định. Sau này ta lấy lý do đi công tác để lén gặp bác sĩ khám bệnh, mà trong lúc ta đang trị liệu, vợ con ta đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
“Toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trong đời ta đều vỡ nát, khi ta lâm vào trong tuyệt vọng, người kia lại đột ngột biến mất.”
“Ta tưởng là mình đã thoát khỏi hắn, nhưng nào ngờ bắt đầu từ ngày hôm đó, hàng đêm ta đều mơ thấy cùng một giấc mộng.”
“Ta mơ thấy mình tỉnh lại trong căn nhà số 1144, mơ hồ thấy trong nhà có người đang cầm dao khắc gì đó lên người ta. Ta cảm thấy rất đau nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.”
“Máu cứ không ngừng chảy, thấm ướt cả ra giường. Giấc mộng này kéo dài suốt một tháng, khi thân thể ta toàn là vết thương thì người kia rốt cuộc dừng tay, hắn nhét thứ gì đó vào trong người ta.”