Chương 45: Hóa kén
Ánh mắt của hắn rời khỏi phòng vệ sinh, nhìn về phía cửa phòng ngủ. Hắn trông thấy ngay cửa phòng có một đứa trẻ đứng đó.
Gương mặt nó mơ hồ không rõ, nó chậm rãi thò đầu nhìn vào phòng ngủ.
Hàn Phi ngừng thở, không dám làm ra bất kỳ cử động nhỏ nào.
Đứa nhỏ nhìn một lúc lâu mới lê tấm thân không trọn vẹn rời đi.
“Bây giờ mới 12 giờ 14 phút, sao quỷ lại xuất hiện sớm hơn nhiều vậy?”
Từ phòng ngủ của Hàn Phi chỉ có thể nhìn thấy phòng khách và phòng vệ sinh, không thấy được căn phòng ngủ còn lại. Khi nghe tiếng cửa chuyển động, hắn mới ý thức được có thứ gì đó đi ra khỏi phòng.
“Căn phòng ngủ kia là nơi nguy hiểm nhất trong nhà này, nhiệm vụ đi ngủ đã thay đổi, quỷ xuất hiện sớm hơn dự kiến, nhưng có một tin tức tốt là: hình như quỷ không có hứng thú gì với ta cả.”
Đứa nhỏ kia đi ra phòng khách, cuối cùng ngồi xuống ghế sô pha. Hàn Phi nằm trên giường có thể nhìn thấy phần gáy của đứa nhỏ, bây giờ hắn chỉ lo lắng cái đầu của đứa nhỏ đột nhiên xoay 180 độ nhìn thẳng về phía hắn mà thôi.
Không khí trong phòng ngập tràn vẻ bất an, Hàn Phi trốn trong chăn kín mít, một ngón tay cũng không dám thò ra ngoài.
“Không sao, chỉ cần ta kiên trì thêm hai tiếng đồng hồ là được.”
Đứa nhỏ vẫn ngồi yên trên sô pha không nhúc nhích mãi cho đến 12 giờ 44 phút. Lúc này đột nhiên có một nữ nhân để tóc dài đi ngang qua cửa phòng ngủ của Hàn Phi, tiến vào phòng khách.
“Lại nữa?”
Thân ảnh nữ nhân kia cũng có vẻ mơ hồ, nàng ta cầm lấy điều khiển từ xa ngồi xuống ghế sô pha cạnh bên đứa nhỏ.
Nhìn hai thân ảnh lệ quỷ đưa lưng về phía mình, tóc gáy Hàn Phi dựng đứng. Bọn hắn không quay đầu lại, Hàn Phi sợ hãi. Bọn hắn mà quay đầu lại, Hàn Phi đoán chừng sẽ càng sợ hơn.
Thời gian trở nên chậm dần, mỗi một khắc đều trôi qua một cách gian nan. Từ khi hai con quỷ ra ngồi nhìn vào tivi, Hàn Phi không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, ngay cả thở cũng nhẹ vô cùng.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc…
Âm thanh của đồng hồ điện tử treo tường vang lên dường như có lẫn vào một âm thanh khác, tựa như có giọt nước tí tách đang nhỏ xuống.
1 giờ 04 phút, cửa phòng bếp bị đẩy mở, một nữ nhân tóc ngắn tay cầm dao gọt trái cây đi tới đứng ở cửa phòng ngủ, đầu cúi gằm, hình như nàng ta đang tìm kiếm thứ gì đó.
1 giờ 14 phút, trong gian phòng ngủ có ma kia lại truyền tới tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà.
2 giờ 14 phút, khóa cửa phòng vệ sinh bắt đầu xoay nhè nhẹ, không bao lâu sau cửa phòng mở ra thành một khe hẹp.
Cánh tay trắng bệch vươn ra, một cái đầu với mái tóc bết bát dính sát vào gương mặt thò ra. Người đó bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhoáng một cái đã biến mất khỏi tầm mắt Hàn Phi.
Nhiệt độ trong phòng ngủ đột ngột hạ xuống, Hàn Phi cắn chặt hàm răng. Hắn đã nghe thấy ra giường có thứ gì đó cọ xát vào, dường như có từng sợi tóc đen đang chạm vào chiếc chăn của hắn, tựa như có ai đó đang đứng bên giường, cúi thấp đầu chuẩn bị chui vào trong chăn.
Hàn Phi bịt chặt miệng và mũi mình, ánh mắt hắn chăm chú nhìn qua khe hở giữa chiếc chăn và đệm giường. Bây giờ đã là 2 giờ 45 phút, ba tiếng đồng hồ sắp trôi qua.
Cảm giác lạnh giá đâm vào tim phổi, khi Hàn Phi sắp tắt thở đến nơi, tivi trong phòng khách rốt cuộc được bật lên.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi gian phòng, ý lạnh trong phòng ngủ từ từ biến mất.
Hàn Phi buông tay ra, khi nhìn về phía ghế sô pha giữa phòng khách, hắn phát hiện trên ghế đã có thêm một bóng người.
Đúng 2 giờ 45 phút, màn hình tivi đột nhiên phát sáng. Ánh sáng yếu ớt giữa căn hộ tối đen như mực khiến Hàn Phi loáng thoáng nhìn thấy mấy gương mặt người.
Hàn Phi len lén thở phào một hơi, lòng bàn tay và lưng áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vừa rồi khi mái tóc đen phủ xuống khe hở giữa chăn và đệm giường, hắn đã bị dọa đến mất mật.
“Chỉ còn lại hai mươi phút.”
Quãng thời gian như địa ngục sắp kết thúc, Hàn Phi không biết sao mình có thể nhịn được tới lúc này. Trong đêm đen dài dằng dặc, hắn thấy được một tia hy vọng.
Trên ghế số pha ở phòng khách có năm bóng lưng đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, tựa như màn ảnh đen trắng nhiễu sóng đó có thứ gì vô cùng hấp dẫn bọn họ.
Tích tắc, tích tắc…
Tiếng đồng hồ trùng khớp với tiếng tim Hàn Phi đập, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, bây giờ đã đến thời khắc sống còn, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Ánh mắt Hàn Phi đảo qua mấy bóng người trên ghế sô pha, sau đó nhìn vào màn hình tivi.
Giữa tiếng loẹt xoẹt vì nhiễu sóng lại xen lẫn vào một giọng đàn ông. Giọng nói không quá rõ ràng, như thể một người điên đang tự mình thì thào trò chuyện.
Hàn Phi tập trung lực chú ý vào giọng nói kia, hắn nghe loáng thoáng được mấy chữ “phá giải”, “hóa kén”, “giải thoát”, “tốt đẹp”…
“1044 là nhà có ma, trong đó có người chết trong vụ án lắp ghép thi thể người, chính ta đã tận mắt nhìn thấy Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ. Nhưng cách nói chuyện của gã trong tivi lại không giống như người bị hại, ngược lại rất giống… hung thủ.”
Nạn nhân trong vụ án lắp ghép thi thể người đều là người bình thường. Hàn Phi đã xem qua mấy bức ảnh chụp thi thể họ, trên mặt ai nấy đều tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn, bọn hắn sẽ không nói ra những lời vô nghĩa như vậy vào giây phút chạm tới ranh giới giữa sống và chết.
Vì muốn phá án, Hàn Phi cố gắng nhớ kỹ mọi lời người đàn ông trong tivi nói.
“Khi giết người, trạng thái của hung thủ có vẻ kỳ quái, giống như đang tiến hành một loại nghi thức nào đó.” Hàn Phi hồi tưởng lại tư liệu liên quan đến vụ án.
Cảnh sát rất coi trọng vụ án này, cho dù đã qua mười năm nhưng cảnh sát Tân Hỗ vẫn giữ lại tất cả vật chứng và tiếp tục điều tra, đồng thời còn treo giải thưởng không có kỳ hạn cho người nào cung cấp được manh mối liên quan đến vụ án.
Hàn Phi thông qua những thông tin mà cảnh sát công bố với báo giới, đã hiểu được một chút nội tình.
Bình thường thì tội phạm giết người hàng loạt có thể được chia thành bốn loại: loại ảo giác, loại sứ mệnh, loại hưởng lạc và loại khống chế.